Tôi nghiêm túc suy nghĩ hai giây: “Khá nhiều, nhưng thích nhất là trừ tà diệt quỷ.”
Ba họ Chung nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: “Ba biết con được một ông đạo sĩ nuôi lớn, nhưng dù gì con cũng là thiên kim nhà họ Chung, không thể ngày nào cũng làm mấy chuyện không đàng hoàng!”
Mẹ họ Chung nhìn tôi đầy lo lắng: “Ngọc Cẩm, con phải nghe lời ba con. Công ty nhà mình bây giờ trị giá mười tỷ, con không thể tiếp tục làm mấy chuyện mất mặt như vậy nữa.”
Tôi đang phân vân có nên nói cho họ biết rằng, mười tỷ cũng không mời nổi sư phụ tôi “không đàng hoàng” ấy xuống núi một lần hay không.
Thôi bỏ đi, lời sư phụ dặn phải luôn ghi nhớ!
“Sư phụ từng nói: Con trần duyên chưa dứt. Nhưng khi chưa thân quen với họ, lúc chung sống phải luôn nhớ giữ thái độ khiêm nhường, điềm đạm.”
Ba họ Chung thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, chủ động đổi đề tài.
“Ngọc Cẩm, hôm nay đi mua sắm với mẹ, có mua được quần áo hay trang sức nào con thích không?”
Đôi đũa trong tay mẹ họ Chung khựng lại, vẻ mặt có chút lúng túng.
Chung Mộng Mộng đảo mắt, giọng uất ức xen vào.
“Ba ơi, mắt nhìn của chị cao quá, trang sức chị thích, mẹ cũng không đủ tiền mua.”
Nghe vậy, ba con nhà họ Chung đều tỏ ra nghi hoặc.
Chung Mộng Mộng liếc tôi đầy đắc ý, rồi nói tiếp: “Chị nhìn trúng một bộ trang sức giá tận hai trăm triệu.”
Chung Ngọc liền mỉa mai tôi: “Cái miệng thì to thật đấy, con nhỏ quê mùa vừa mới về nhà, mày xứng chắc?”
Ba họ Chung ra chiều suy nghĩ, trầm ngâm một lát rồi mới mở miệng.
“Ngọc Cẩm, nếu con muốn bộ trang sức hai trăm triệu đó cũng không sao cả! Chỉ cần con chịu gả cho nhà họ Triệu, không chỉ có trang sức, ba sẽ chuẩn bị thêm nhà và xe hai trăm triệu làm của hồi môn, cộng thêm hai trăm triệu tiền mặt.”
Nhà họ Triệu? Của hồi môn? Gì vậy trời?
Bên cạnh, Chung Mộng Mộng như thể bị sét đánh, mắt đỏ hoe nhìn về phía ba họ Chung.
“Ba, tại sao chứ! Con nhỏ quê mùa đó thì có gì xứng!”
Ủa, không phải chuyện của tôi mà, sao cô ta còn kích động hơn tôi vậy?
Mặt ba họ Chung sầm xuống: “Dẫn Mộng Mộng về phòng!”
Mẹ họ Chung hoảng sợ vội kéo cô công chúa nhỏ của mình đứng dậy.
Cô ta bị kéo đi với vẻ mặt không cam lòng, nhưng vẫn không ngừng nghẹn ngào nức nở.
“Con nhỏ quê mùa mới về này thì hơn con chỗ nào chứ!… Dựa vào cái gì, con không phục!… Người từ nhỏ lớn lên bên anh Triệu thậm chí là con cơ mà!”
Chung Ngọc sốt ruột: “Ba, ba để con nhỏ đó gả vào nhà họ Triệu, đến lúc mất mặt cũng là mất mặt cả nhà họ Chung chúng ta!”
Chung Nham hình như cũng định nói gì đó, nhưng ba họ Chung lập tức phất tay ra hiệu im lặng.
“Chuyện này không có gì để bàn nữa, chính cụ ông nhà họ Triệu đích thân chỉ đích danh muốn Ngọc Cẩm gả sang! Tiệc đính hôn sẽ tổ chức vào ngày kia, và lần này nhà họ Triệu muốn làm thật hoành tráng.”
Tôi có một câu chửi mmp trong lòng mà không biết có nên nói ra hay không!
“Tôi bao giờ đồng ý đính hôn vậy?”
Ba họ Chung mặt mày âm trầm, giọng điệu không cho phép từ chối.
“Ngọc Cẩm, con nhất định phải đính hôn! Nhà họ Triệu hiện đang hưng thịnh, sau này gả qua đó con sẽ được hưởng vinh hoa phú quý.”
Tôi tức đến bật cười: “Tốt như vậy thì ba tự đi đính hôn đi, rồi ba tự gả luôn đi!”
Tôi đứng dậy về lại lầu trên, vừa vào phòng đã đổ người xuống giường, đấm mạnh vài cái!
A a a, bốn ngày tôi cũng không nhịn nổi nữa rồi!
Nghe thấy điện thoại reo, tôi lật người nhìn thì thấy là sư tỷ gọi đến.
“A lô, có chuyện gì thì nói mau!”
Đầu dây bên kia tặc lưỡi một cái.
“Sư muội, sao dữ vậy? Ta về núi định tìm muội chơi, ai ngờ muội lại bị ba mẹ ruột đón về mất rồi.”
Tôi lập tức xìu xuống.
“Đừng nhắc đến họ nữa. Họ đang muốn ép muội đính hôn vào ngày kia. Muội quyết định sáng mai sẽ quay về núi!”
Sư tỷ ở đầu dây bên kia bật cười khúc khích.
“Hahahaha, sư phụ ơi, ba mẹ cô ấy ép cưới kìa! Cười chết mất, mới hôm qua về nhà, ngày kia đã bắt đính hôn… Hả?”
“Thật ạ, sư phụ?… Vâng, con biết rồi!”
“Sư muội, sư phụ bảo muội đồng ý đính hôn đi, nói đây chính là đoạn trần duyên còn dang dở của muội.”
Sáng ngày thứ ba, nhà họ Triệu cử chuyên cơ đến đón chúng tôi bay thẳng đến Tây Tạng.