Tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt về dưới chân núi.

Hai mươi năm sau, tôi học hết mọi bản lĩnh của sư phụ, trở thành người trẻ nhất trong đạo môn khoác áo tím.

Người mẹ ruột nhà hào môn khóc lóc tìm đến, sống chết muốn đón tôi về nhà.

Sư phụ bấm đốt ngón tay tính toán: “Đồ nhi, con trần duyên chưa dứt.”

Tôi nói: “Năm ngày nữa có mối làm ăn mười tỷ, con không rảnh!”

Sư phụ lại bấm tay tính: “Không lỡ việc đâu, bốn ngày nữa con là có thể dứt trần duyên rồi.”

Tôi thở dài: “Được rồi, con theo bà ấy về.”

Đỡ trán, ai bảo tôi không xem được số mạng mình cơ chứ!

Vậy mà chưa đến hai ngày, tôi đã bị sắp đặt vị hôn phu tiêu chuẩn nhà giàu!

Tôi rút điện thoại ra: “A lô, tôi muốn báo cảnh sát.”

“Ngọc Cẩm, ba mẹ nhất định sẽ bù đắp thật tốt cho con. Sau này con chính là công chúa bảo bối nhất của nhà họ Chung!”

“Ba con đi công tác, mai mới về. Hai anh con, tối nay tan làm sẽ về ngay. Trong nhà còn có một đứa em gái, là được nhận nuôi sau khi con bị bắt cóc.”

Tôi nghe mẹ họ Chung thao thao bất tuyệt suốt cả đoạn đường, nhức đầu…

Vừa định bước vào biệt thự nhà họ Chung, một cô gái lao đến quỳ trước mặt tôi.

“Chị ơi, em biết mình đã chiếm lấy vị trí của chị! Nhưng em thật sự rất yêu ba mẹ, xin chị đừng đuổi em ra khỏi nhà!”

Mẹ họ Chung đau lòng ôm lấy cô ta.

“Mộng Mộng, ba mẹ sẽ không để ai đuổi con ra khỏi nhà đâu. Con chính là công chúa bảo bối nhất của nhà họ Chung!”

Ơ? Nghe lời thoại quen quen?

Quản gia đưa tôi lên lầu sắp xếp phòng.

Chung Mộng Mộng đẩy cửa một căn phòng, bên trong trang trí toàn màu hồng phấn.

Cô ta nói nhanh trước cả quản gia: “Chị à, chị có hài lòng với căn phòng này không? Em đã nhường phòng của mình cho chị, em ở phòng nhỏ cũng được.”

Tôi nhíu mày, thật thà nói: “Nếu gỡ hết mấy thứ trang trí màu hồng này ra, chắc tôi cũng tạm hài lòng.”

Chung Mộng Mộng lập tức rơi nước mắt, giọng thê lương đáng thương.

“Chị, thì ra chị ghét em đến thế! Đến cả đồ em từng dùng chị cũng chê! Em hiểu rồi, em sẽ rời khỏi nhà họ Chung.”

Mẹ họ Chung chạy ra theo tiếng khóc, thấy công chúa nhỏ khóc rồi, lập tức giận dữ nói với tôi.

“Ngọc Cẩm, năm xưa là ba mẹ làm con thất lạc! Nếu con không hài lòng chuyện gì thì nói với mẹ, đừng bắt nạt em gái!”

Tôi đau đầu, nhìn quản gia bất lực.

“Cái biệt thự to thế này, chẳng lẽ không còn phòng nào khác sao? Đổi phòng khác cho tôi!”

Mẹ họ Chung nghe vậy, mặt thoáng nhẹ nhõm.

“Ngọc Cẩm, con đã về với gia đình này thì phải học cách cảm thông lẫn nhau. Quản gia, mang hành lý của Nhị tiểu thư về phòng đi.”

Quản gia mặt không tự nhiên trả lời: “Phu nhân, hành lý của Nhị tiểu thư vẫn chưa kịp chuyển đi ạ.”

Nếu không phải nghe lời sư phụ, ai muốn về cái nhà này chứ!

Sắp xếp xong phòng, người hầu đến báo:

“Phu nhân, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đã về.”

Tôi theo mẹ họ Chung xuống lầu, bà ấy nhiệt tình giới thiệu.

“Ngọc Cẩm, đây là anh cả của con – Chung Nham, và anh hai – Chung Ngọc.”

Nhìn vẻ mặt không mấy thân thiện của hai người họ, tôi hờ hững gật đầu.

Chung Nham rõ ràng không vui: “Gặp anh mà không chào hỏi, em đến cả phép lịch sự cơ bản cũng không biết sao?”

Chung Ngọc lộ vẻ khinh thường: “Con nhỏ lớn lên trong núi như nó, làm gì biết lễ nghĩa!”

Trong lòng tôi không ngừng lặp lại: Nhẫn nhịn bốn ngày!!!

“Dù sao cũng không cần hai người dạy! Bài tập sư phụ giao tôi còn chưa làm xong, tôi lên lầu trước.”

Tôi quay người bỏ lên lầu, kẻo không kìm được lại ra tay với bọn họ!

Làm xong bài tập, tôi định xuống vườn dưới lầu vận động giãn gân cốt một chút.

Vừa đi tới góc rẽ, liền nghe thấy trong phòng của Chung Mộng Mộng có tiếng thì thầm thì thào.

Giọng cô ta nghẹn ngào: “Hai anh không có nhà, em sợ lắm! Lúc sắp xếp phòng, chị ấy suýt nữa ném hết đồ của em đi!”