“Thật á? Anh Kiến Quốc không phải kiểu người như vậy mà!”

“Lòng người khó dò, ai mà biết được.”

Tôi cười nhạt.

“Dù sao biết sớm thì giải thoát sớm.”

“Nhưng Tiểu Vũ, em một mình thì sao? Hay chị giới thiệu cho em một người nhé?”

“Tạm thời thì không cần đâu chị.”

Tôi muốn ở một mình cho yên.

Mấy câu này nhanh chóng lan khắp đại viện, và cái nhìn của mọi người với Thẩm Kiến Quốc thay đổi hoàn toàn.

Từ chỗ được ngưỡng mộ vì giỏi việc, đạo đức tốt, giờ ai cũng chê anh ta là loại đàn ông bạc tình.

Nhất là các bà vợ sĩ quan, ai nấy đều khinh bỉ ra mặt.

Không ngờ đoàn trưởng Thẩm lại là loại người như vậy, đúng là nhìn người chỉ nhìn mặt chứ không nhìn được lòng.

Cô y tá Tô kia cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chuyên đi dụ dỗ chồng người khác.

Còn Lâm Tiểu Vũ thì đúng là người có khí chất. Người khác chắc đã khóc lóc làm ầm lên rồi.

Những lời bàn tán đó rất nhanh lọt vào tai Thẩm Kiến Quốc, khiến uy tín của anh ta trong đơn vị tụt dốc không phanh.

Chính ủy còn đích thân gọi anh ta lên nói chuyện, hỏi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Thẩm Kiến Quốc đành cắn răng nói là do “không hợp tính cách”, nhưng chính ủy rõ ràng không tin.

Đồng chí Kiến Quốc, là một sĩ quan, phẩm chất đạo đức cá nhân của anh sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của toàn đơn vị.

Chính ủy nghiêm giọng nói.

“Hy vọng anh xử lý tốt chuyện riêng, đừng để ảnh hưởng đến công việc.”

Câu nói này tương đương với một lời cảnh cáo, khiến Thẩm Kiến Quốc cảm thấy áp lực rất lớn.

Phía Tô Uyển Thanh cũng chẳng khá hơn. Các y tá trong bệnh viện bắt đầu xì xào bàn tán, khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

“Y tá Tô ơi, nghe nói cô sắp cưới đoàn trưởng Thẩm à?”

Có người cố tình hỏi.

“Đúng đấy, chúc mừng nha, từ y tá một bước trở thành vợ đoàn trưởng rồi.”

Những lời này nghe thì như chúc phúc, nhưng mùi chua và giọng điệu mỉa mai thì ai nghe cũng nhận ra.

Tô Uyển Thanh chỉ có thể gượng gạo đối phó, trong lòng thì càng thêm khó chịu.

Cô ta từng nghĩ sau khi cưới Thẩm Kiến Quốc sẽ có được một cuộc sống đầy thể diện, không ngờ lại phải chịu nhiều lời dị nghị đến thế.

Điều khiến cô ta không chịu nổi nhất là thái độ của Thẩm Kiến Quốc giờ cũng thay đổi.

Trước kia anh ta luôn dịu dàng, ân cần với cô ta, nhưng bây giờ lại thường xuyên thẫn thờ, đôi khi còn nổi cáu vô cớ.

“Anh Kiến Quốc, anh sao vậy?” — Tô Uyển Thanh cẩn trọng hỏi — “Có phải em làm sai chuyện gì không?”

“Không có.”

Giọng của Thẩm Kiến Quốc lạnh nhạt.

“Anh chỉ thấy mệt thôi.”

“Vậy để em bóp vai cho anh nhé.”

Tô Uyển Thanh muốn tỏ ra hiền thục, biết quan tâm.

“Không cần.”

Thẩm Kiến Quốc gạt tay cô ta ra.

“Anh muốn yên tĩnh một mình.”

Trong lòng Tô Uyển Thanh trào lên một nỗi hụt hẫng và bất an.

Cô ta bắt đầu nghi ngờ: liệu có phải Thẩm Kiến Quốc đang hối hận? Có phải anh ta muốn quay lại với vợ cũ?

Sự nghi ngờ ấy khiến cô ta ăn không ngon, ngủ không yên, nhưng lại không dám hỏi thẳng.

Còn về phía tôi, cuộc sống thì lại vô cùng nhàn nhã.

Không còn gánh nặng phải chăm sóc chồng, mỗi ngày tôi có thể làm những điều mình yêu thích.

Đọc sách, vẽ tranh, nghe radio, trò chuyện với hàng xóm – cuộc sống vừa nhẹ nhàng vừa trọn vẹn.

Quan trọng nhất là, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai.

Năm 1975, Trung Quốc đang thay đổi mạnh mẽ, rất nhiều cơ hội sắp sửa mở ra, và tôi cần chuẩn bị từ sớm.

Đầu tiên là việc học – tôi phải ôn lại tiếng Anh và chuyên môn của mình.

Tiếp theo là công việc – tôi đã nhờ người liên hệ lại với vị trí giáo viên ở huyện, sắp tới có thể đi làm lại.

Cuối cùng là đầu tư – dù bây giờ chưa phải thời điểm, nhưng tôi đã bắt đầu chú ý tới một vài ngành có tiềm năng.

Với kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi tin kiếp này mình sẽ sống tốt hơn rất nhiều.

5

Một tháng sau, Thẩm Kiến Quốc và Tô Uyển Thanh kết hôn.

Đám cưới diễn ra rất đơn giản, chỉ mời vài đồng nghiệp thân thiết, đến cả các lãnh đạo trong quân khu cũng không ai tham dự.

Đó là chuyện rất mất mặt vào thời điểm ấy, vì theo thông lệ, cán bộ cấp đoàn tổ chức hôn lễ thì lãnh đạo đều sẽ ghé qua chúc mừng.

Nhưng trong trường hợp này, rõ ràng là chẳng ai muốn dính vào.

Lúc tôi nghe tin đó thì đang thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyển về huyện sống.

Tôi quyết định tạm thời không bán căn nhà này, để đó sau này có thể cho thuê hoặc quay lại ở cũng được.

“Tiểu Vũ, em thực sự muốn đi à?”

Chị Vương hàng xóm quyến luyến hỏi.

“Ở đây không tốt sao?”

“Ở đây dễ chạm mặt người không muốn gặp.”

Tôi cười đáp.

“Về huyện sống sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Cũng phải. Dù sao ở đây cũng “ngẩng đầu thấy, cúi đầu gặp”.

Chị Vương gật đầu.

“Nhưng nếu ở ngoài có gì không ổn, nhớ là vẫn luôn có thể quay về nhé.”

“Cảm ơn chị Vương. Em sẽ nhớ lời chị.”

Thu dọn xong, tôi thuê một chiếc xe ngựa để chở đồ.

Ngay lúc chuẩn bị rời đi, Thẩm Kiến Quốc xuất hiện.