Giọng Thẩm Kiến Quốc gấp gáp hẳn lên.

“Bây giờ tình trạng sức khỏe của em không chịu nổi kích thích.”

“Nhưng mà anh Kiến Quốc…”

Tôi bưng bát cháo từ bếp đi ra, cố tình tạo ra tiếng động lớn.

Phòng bên lập tức im bặt.

Một lát sau vang lên tiếng mở cửa, bước chân đi xa, rõ ràng là Tô Uyển Thanh đã rời đi.

Tôi từ tốn húp cháo trắng, vừa ăn vừa chờ Thẩm Kiến Quốc đến nói tiếp chuyện hôm qua.

Quả nhiên, chưa đến mười phút sau, anh ta đẩy cửa bước vào.

“Tiểu Vũ, chúng ta nói chuyện lại một chút được không?”

Thẩm Kiến Quốc ngồi xuống bên bàn, mặt mũi có phần tiều tụy.

“Chuyện nhà thì dễ thôi, nhưng còn tiền lương… em có thể lấy ít hơn một chút không?”

“Tại sao?”

Tôi đặt bát cháo xuống.

“Lương của đoàn trưởng Thẩm ít vậy sao?”

“Không phải… là do Uyển Thanh bây giờ cần bồi bổ, còn cả tiền thuốc men…”

“Ồ.”

Tôi gật đầu.

“Vậy thì càng nên đưa tôi tiền lương.”

“Ý em là sao?”

“Anh nghĩ mà xem, nếu tôi không có tiền sinh hoạt, chắc chắn tôi sẽ tìm tổ chức để phản ánh.”

Tôi mỉm cười nhìn anh ta.

“Đến lúc đó, chính ủy hỏi tới, anh giải thích sao?

Nói rằng vì người thứ ba mà ngay cả sinh hoạt phí của vợ cũng không chịu đưa?”

Sắc mặt Thẩm Kiến Quốc lập tức trắng bệch.

Trong quân đội, điều quan trọng nhất là vấn đề tác phong.

Nếu để lộ chuyện anh ta ruồng bỏ vợ, đừng nói thăng chức, ngay cả chức đoàn trưởng hiện tại cũng khó mà giữ nổi.

“Tiểu Vũ, em đừng như vậy mà…”

Giọng anh ta bắt đầu run rẩy.

“Chúng ta chia tay trong hòa bình, đừng làm mọi chuyện căng thẳng quá.”

“Tôi có làm gì đâu?”

Tôi chớp mắt ngây thơ.

“Là anh nói muốn ly hôn, tôi chỉ đưa ra vài yêu cầu hợp lý thôi mà.”

“Nhưng với yêu cầu như vậy, tôi và Tô Uyển Thanh sống thế nào?”

“Đó không phải việc của tôi.”

Tôi đứng dậy thu dọn bát đũa.

“Hai người đã có gan ở bên nhau, thì cũng phải có bản lĩnh chịu hậu quả.”

Thẩm Kiến Quốc im lặng rất lâu, cuối cùng nghiến răng nói:

“Được, lương tôi đưa một nửa.”

“Tất cả.”

Tôi dứt khoát.

“Và là lương của tháng này, không phải những tháng sau.”

“Lâm Tiểu Vũ!”

Anh ta cuối cùng không nhịn nổi nữa, đập mạnh tay xuống bàn.

“Em đừng được đà lấn tới!”

“Lấn tới là ai?”

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta.

“Thẩm Kiến Quốc, anh tự hỏi lại lòng mình xem, ba năm qua tôi đã đối xử với anh thế nào?”

Anh ta mấp máy môi, nhưng không nói nên lời.

Ba năm qua, tôi thực sự là một người vợ không chê vào đâu được.

Giặt giũ nấu nướng, chăm lo sinh hoạt, còn giúp anh ta xử lý đủ kiểu mối quan hệ, trong giới vợ sĩ quan cũng có tiếng là biết điều.

Tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, là anh phản bội cuộc hôn nhân này trước.

Giọng tôi rất bình thản, nhưng từng chữ như dao cứa thẳng vào lòng.

“Giờ anh muốn ly hôn, tôi đồng ý, nhưng phải theo điều kiện của tôi.

Nếu không chấp nhận, thì chúng ta không ly hôn nữa.”

“Không ly hôn?” — Thẩm Kiến Quốc ngây người.

”Đúng, không ly hôn.”

Tôi mỉm cười, dù sao tôi cũng không vội, dư thời gian để dây dưa với hai người.

Tô Uyển Thanh cái bụng sẽ ngày càng to lên, đến lúc đó để xem ai mới là người sốt ruột hơn.

Thật ra trong lòng tôi biết rõ, Tô Uyển Thanh căn bản không hề có thai.

Bọn họ nôn nóng đòi ly hôn như vậy là vì có thời hạn.

Cô ta đã liên hệ xong công việc tại bệnh viện tỉnh, bắt buộc phải điều chuyển trong hai tháng tới với danh nghĩa là vợ sĩ quan, nếu không thì cơ hội sẽ mất.

Nên dù thế nào, họ cũng phải chấp nhận điều kiện của tôi.

Quả nhiên, sắc mặt Thẩm Kiến Quốc thay đổi liên tục, cuối cùng cũng cắn răng gật đầu.

“Được, theo ý em.”

Trong lòng tôi thấy hả hê, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản.

“Vậy thì mai chúng ta đi phòng hộ tịch làm thủ tục nhé.”

“Ngày mai? Vội vậy sao?”

“Tất nhiên là vội rồi.”

Tôi cười như không cười nhìn anh ta.

“Không phải anh nói Tô Uyển Thanh đang mang thai à? Cưới sớm ngày nào, danh tiếng của cô ta sạch sẽ sớm ngày đó.”

Thẩm Kiến Quốc không nói gì được, đành gật đầu đồng ý.

Nhìn anh ta ủ rũ rời đi, tâm trạng tôi thoải mái vô cùng.

Kiếp trước tôi đã sống hèn mọn vì anh ta suốt ba năm.

Kiếp này, đến lượt anh ta phải trả giá cho lựa chọn của mình.

3

Trên đường đến phòng hộ tịch, Tô Uyển Thanh cũng đi theo.

Cô ta mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt, vòng eo vẫn còn rất thon thả, chẳng giống người đang mang thai chút nào.

Nhưng năm 1975, người dân chưa biết nhiều về y học, cộng thêm diễn xuất của cô ta quá đạt, nên cũng dễ lừa được người khác.

“Chị Lâm.”

Tô Uyển Thanh chủ động bước đến gần tôi, đôi mắt hoe đỏ.

“Xin lỗi, tất cả là lỗi của em.”

“Đúng là lỗi của cô.”

Tôi đáp nhạt, chẳng buồn khách sáo.

Cô ta rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy, ngớ ra một lúc rồi mới nói tiếp:

“Em biết chị hận em, nhưng em với anh Kiến Quốc thật sự yêu nhau.”

Ồ.

Tôi gật đầu.

“Rồi sao nữa?”

“Em mong chị có thể hiểu cho bọn em. Dù sao chuyện tình cảm cũng không thể cưỡng cầu mà.”

“Tôi hiểu chứ.”