“Tiểu Vũ, em nói gì đi chứ.”
Thấy tôi im lặng, Thẩm Kiến Quốc bắt đầu sốt ruột, giọng cũng gấp gáp hơn.
Tôi từ từ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông từng khiến tôi yêu đến sống chết.
Gương mặt dưới mũ lính nét nào ra nét nấy, ánh mắt sâu thẳm, đúng là một người đàn ông đẹp trai.
Tiếc rằng, dưới vẻ ngoài điển trai ấy là một trái tim lạnh lùng và vô tình.
‘Được thôi.’
Tôi mỉm cười, “nhưng tôi có một điều kiện.”
Thẩm Kiến Quốc khựng lại, rõ ràng không ngờ tôi lại đồng ý nhanh như vậy.
Theo kịch bản của bọn họ, tôi đáng lẽ phải khóc lóc, làm loạn, sống c//h/ế/t không chịu ly hôn, để anh ta diễn màn đau khổ bất lực.
“Điều kiện gì?”
Anh ta dè dặt hỏi.
“Căn nhà để lại cho tôi, còn tiền lương tháng này của anh cũng phải để lại.”
Tôi đứng dậy, phủi nhẹ mấy sợi chỉ trên tạp dề.
Ngoài ra, trong giấy ly hôn phải ghi rõ là do anh – Thẩm Kiến Quốc – chủ động đề nghị ly hôn, không liên quan gì đến tôi.
“Em…”
Mặt Thẩm Kiến Quốc sa sầm lại.
“Tiểu Vũ, sao em có thể như vậy?”
“Như thế nào?”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.
‘Anh là người muốn ly hôn, đâu phải tôi ép anh? Tôi là phụ nữ, chẳng lẽ không cần có chỗ để ở?’
“Nhưng Tô Uyển Thanh đang mang thai, cô ấy cần một mái ấm hơn.”
‘Vậy thì hai người đi thuê nhà.”
Tôi thu kim chỉ lại.
‘Hoặc không thì về nhà mẹ đẻ cô ta mà ở.”
Mặt Thẩm Kiến Quốc đỏ bừng.
“Lâm Tiểu Vũ, em đừng quá đáng quá!”
“Quá đáng là anh mới đúng.”
Tôi cười lạnh.
“Giữa đêm khuya đòi ly hôn, còn muốn tôi tay trắng ra đi?
Thẩm đoàn trưởng, anh nghĩ tôi là đồ ngu chắc?”
Mà thật ra, kiếp trước tôi đúng là một kẻ ngốc.
Vì yêu anh ta, tôi từ bỏ công việc giáo viên huyện, theo anh ta đến vùng quân khu hẻo lánh này.
Ba năm kết hôn, tôi chăm lo cho anh ta từng ly từng tí, xử lý quan hệ trong đại viện chu toàn không chê vào đâu được.
Anh ta từ phó liên trưởng được thăng lên đoàn trưởng, công lao của tôi ít nhất chiếm một nửa.
Vậy mà cuối cùng, anh ta lại không chút do dự vứt bỏ tôi chỉ vì một y tá “trắng trong thuần khiết”.
“Tiểu Vũ, anh biết em hận anh, nhưng mà…”
Tôi cắt lời anh ta.
“Tôi không hận anh.
Tôi chỉ cảm thấy, đã chia tay thì phải dứt khoát rõ ràng.”
Thẩm Kiến Quốc im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu.
“Được, nhà để lại cho em.
Nhưng tiền lương thì…”
‘Tiền lương cũng phải để lại.”Tôi kiên quyết.
“Anh nghĩ xem, anh đột ngột đòi ly hôn, tôi – một người phụ nữ – phải tự đi xin việc lại, ít ra cũng cần tiền sinh hoạt chứ?”
“Nhưng anh và Tô Uyển Thanh cũng phải sống mà…”
“Chuyện đó không liên quan đến tôi.”
Tôi quay người đi vào bếp.
Hai người còn trẻ, có văn hóa, tự nuôi sống mình chắc không khó.
Trong bếp vẫn đang hầm nồi canh gà tẩm bổ, tôi cố tình nấu cho anh ta bồi dưỡng sức khỏe.
Giờ nghĩ lại, để dành cho mình uống thì hợp lý hơn nhiều.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân nặng nề của Thẩm Kiến Quốc và tiếng đóng cửa.
Tôi biết anh ta đi tìm Tô Uyển Thanh bàn bạc rồi.
Tôi bưng bát canh, từ tốn uống từng ngụm nước súp ngọt thơm, lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Kiếp trước tôi đã khóc vì anh ta quá nhiều.
Kiếp này, dù chỉ một giọt nước mắt, tôi cũng không muốn phí thêm nữa.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng dịu trải lên cây ngô đồng trong sân khu quân đội, đổ bóng lốm đốm trên mặt đất.
Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phải lên kế hoạch lại cho cuộc đời mình.
Lần này, tôi sẽ sống vì chính mình.
2
Sáng sớm hôm sau, tôi đã nghe thấy tiếng Tô Uyển Thanh đến tìm Thẩm Kiến Quốc.
Từ phòng bên vang lên tiếng phụ nữ nức nở và giọng đàn ông dỗ dành, nghe mà thấy đầy thân mật.
Tôi đang nấu cháo trong bếp, tay khẽ khuấy thìa trong nồi, lòng bình thản như mặt nước hồ thu.
“Anh Kiến Quốc, chị ấy sao có thể quá đáng như vậy chứ?”
Giọng Tô Uyển Thanh rất nhẹ nhàng, mềm mỏng, nhưng cách một bức tường tôi vẫn nghe rõ mồn một.
“Chị ta nói muốn nhà là phải có nhà, đòi lương là phải có lương, chẳng hề nghĩ cho hoàn cảnh khó khăn của tụi mình.”
‘Uyển Thanh, em đừng khóc nữa.’
Giọng Thẩm Kiến Quốc có phần bất lực.
“Anh sẽ tìm cách khác.”
“Nhưng mà anh Kiến Quốc ơi, đứa bé trong bụng em không chờ được đâu…”
Tô Uyển Thanh khóc càng dữ hơn.
“Nếu không thể đường đường chính chính ở bên nhau, em thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Hừ, diễn xuất vẫn giỏi như xưa.
Kiếp trước tôi bị bộ dạng yếu đuối đáng thương đó của cô ta lừa đến mù mịt, cứ tưởng cô ta là một cô gái hiền lành, vô tội.
Mãi đến sau này tôi mới biết, cô ta sau khi tốt nghiệp trường y tá đã luôn tìm bạn trai là sĩ quan.
Trước Thẩm Kiến Quốc, cô ta từng quen ba người, đều là vì chức vụ không đủ cao nên chủ động chia tay.
Thẩm Kiến Quốc là mục tiêu thứ tư của cô ta, cũng là người có chức cao nhất.
Để câu được “con cá lớn” này, cô ta đã bỏ ra không ít công sức.
Đầu tiên là tạo “tình cờ gặp mặt” trong bệnh viện, rồi khi Thẩm Kiến Quốc bị bệnh thì chủ động chăm sóc, cuối cùng tranh thủ lúc tôi về nhà mẹ đẻ thì chui lên giường anh ta.
Cả quá trình được sắp đặt hoàn hảo không chút sơ hở.
Chỉ có một điều ngoài dự tính: Thẩm Kiến Quốc không nỡ bỏ vợ cưới của mình vì cô ta, nên cô ta mới bịa ra chuyện có thai để ép anh ta ly hôn.
“Hay… để em đi nói chuyện với Lâm Tiểu Vũ?”
Tô Uyển Thanh đột ngột đề nghị.
“Biết đâu em tự mình xin lỗi, chị ta sẽ mềm lòng.”
“Không được!”