Thẩm Vân Nhiễm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh:

“Anh tìm tôi làm gì?”

Cố Hoài Châu nhíu mày:

“Em là vợ anh…”

Thẩm Vân Nhiễm cắt lời:

“Tôi không phải. Hơn nữa, Thẩm Vân Nhiễm cũng đã chết rồi.”

Trái tim Cố Hoài Châu đập loạn.

Anh đè nén cơn hoảng hốt trong lòng, đưa tay định kéo cô về phía mình.

Tại sao cô vẫn đứng bên cạnh người đàn ông đó? Rõ ràng anh mới là chồng của cô.

“Em nói bậy gì thế? Em đang đứng sờ sờ ở đây mà?”

Cố Hoài Châu vừa đưa tay ra, Bùi Tri Hành đã bước lên chắn trước.

“Đã có giấy báo tử rồi, nghĩa là Thẩm Vân Nhiễm đã chết. Anh nói anh tìm tôi rất lâu?”

“Anh tìm tôi để làm gì? À, là vì tôi đi rồi, nhà họ Cố thiếu mất một bảo mẫu miễn phí?”

“Đây là đơn vị bảo mật, tôi không biết anh tới làm gì. Nhưng nửa đời sau của tôi, tôi sẽ không rời khỏi nơi này.”

Giọng Thẩm Vân Nhiễm không lớn, nhẹ nhàng như nước, nhưng tim Cố Hoài Châu như bị búa gõ mạnh một cái.

Lời vừa dứt, cô kéo tay Bùi Tri Hành định rời đi.

Cố Hoài Châu vội lao đến chặn đường.

Lúc này Bùi Tri Hành cũng đã hiểu ra.

Thẩm Vân Nhiễm lúc được anh đón về, dáng vẻ thê thảm đó e là đều do người đàn ông trước mặt gây nên.

Bùi Tri Hành nhẫn nhịn bấy lâu, giờ không nhịn được nữa, lập tức nắm cổ áo Cố Hoài Châu, cả hai suýt nữa lao vào đánh nhau.

Thẩm Vân Nhiễm đứng giữa kéo họ ra.

Trong lúc giằng co, cô thấy lại vết thương trên tay Bùi Tri Hành, liền mạnh tay đẩy Cố Hoài Châu ra.

Cố Hoài Châu ngẩn người.

Cô chọn người đàn ông đó.

Nhiệm vụ lần này của Cố Hoài Châu là vận chuyển vật tư, vốn nên rời đi vào hôm sau.

Nhưng vì gặp được Thẩm Vân Nhiễm, anh cố ý ở lại căn cứ nghiên cứu thêm ba ngày.

Ba ngày đó, ngày nào anh cũng đứng dưới toà nhà phòng thí nghiệm chờ cô.

Thẩm Vân Nhiễm biết, nhưng chưa một lần dừng lại, cũng không nói với anh một câu.

Cố Hoài Châu quá chướng mắt, tin đồn bắt đầu lan ra — nói anh đến đây là vì Thẩm Vân Nhiễm.

Biết chuyện, cô lập tức báo cáo lên lãnh đạo, tố cáo Cố Hoài Châu có hành vi quấy rối.

Cố Hoài Châu không còn cách nào, chỉ đành rời đi.

Về đến đơn vị, việc đầu tiên anh làm là nộp đơn xin điều chuyển công tác.

Đơn của anh được duyệt. Lãnh đạo còn cho phép anh dẫn theo gia quyến.

Tất nhiên Cố Hoài Châu không định đưa Phương Tĩnh Vi theo.

Anh không muốn để Thẩm Vân Nhiễm biết chuyện mình đã kết hôn với cô ta.

Ngày xưa chính vì Phương Tĩnh Vi mà Vân Nhiễm bỏ đi.

Lần này, anh tuyệt đối không để cô rời đi lần nữa.

Cuộc sống của Thẩm Vân Nhiễm lại trở về yên bình.

Chỉ là có một điều thay đổi — đó là Bùi Tri Hành.

Từ sau lần gặp Cố Hoài Châu, người cuối cùng rời khỏi phòng thí nghiệm mỗi ngày không còn chỉ mình Thẩm Vân Nhiễm, mà còn có thêm một người — Bùi Tri Hành.

Tối hôm đó, như thường lệ, cô cặm cụi làm việc đến tận khuya.

Vừa ghi xong dòng cuối cùng trong sổ ghi chép, đứng dậy thì trước mắt tối sầm, bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, cô đang nằm trên giường bệnh, trên tay cắm kim truyền, dịch truyền vào mạch máu mang theo độ ấm.

Bùi Tri Hành bước vào, tay xách theo một túi đồ.

Thấy cô tỉnh lại, anh lập tức bước nhanh đến bên giường.

“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

Anh giơ tay, tự nhiên đặt lên trán cô.

“Vẫn còn sốt, em cần nghỉ ngơi cho tốt. Anh đã xin phép cho em nghỉ ba ngày rồi.

Sức khỏe là vốn liếng cách mạng. Em cứ làm ngày làm đêm thế này, làm sao chịu nổi?”

Giọng nói đầy quan tâm của Bùi Tri Hành khiến Thẩm Vân Nhiễm mỉm cười nhìn anh:

“Em biết rồi. Cảm ơn Bùi tổ trưởng.”

Câu nói đó khiến cổ họng Bùi Tri Hành nghẹn lại, vành tai cũng đỏ bừng lên.

Thẩm Vân Nhiễm nhìn thấy.

Anh bỗng nhiên không dám nhìn cô nữa, vội quay đi, chỉnh lại chăn mền cho cô, rồi nói:

“Anh đi gọi bác sĩ.”

Chẳng bao lâu, bác sĩ đến kiểm tra, dặn dò mấy câu.

Bùi Tri Hành đứng cạnh nghe rất chăm chú.

Sau khi bác sĩ đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người.

Bùi Tri Hành như không yên được, khi thì nâng giường cho cô ngồi thoải mái, khi thì rót nước, gọt táo cho cô.

Ba ngày đó, ngày nào Bùi Tri Hành cũng đến bệnh viện thăm cô.

Ra viện rồi, Thẩm Vân Nhiễm lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Tình ý của Bùi Tri Hành, cô không phải không nhận ra.

Chỉ là hiện tại, cô thật sự không biết phải đối mặt thế nào với tình cảm.

Bùi Tri Hành không nói gì, chỉ lặng lẽ ở bên cô.

Cô làm việc quá tập trung, anh sẽ nhắc cô nghỉ ngơi.

Cô quên ăn, anh sẽ mang cơm từ nhà ăn tới.

Cô thường tăng ca đến tận đêm, anh cũng ở lại làm cùng, rồi đưa cô về ký túc.

Ngày qua ngày,

dù là một trái tim làm bằng đá,

cũng dần bị sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh làm tan chảy.

Có lẽ là vì nhận ra sự mềm lòng của cô, Bùi Tri Hành càng thêm săn sóc.

Anh bắt đầu chờ cô dưới ký túc xá mỗi sáng để cùng đi làm.

Và hôm nay, dưới ký túc xá, Bùi Tri Hành gặp lại một người — cũng đang đứng chờ Thẩm Vân Nhiễm.

Cố Hoài Châu.

Chỉ cần mười bốn ngày là đủ để hình thành một thói quen, mà sự đồng hành của Bùi Tri Hành đã sớm trở thành thói quen của Thẩm Vân Nhiễm.

Thậm chí mỗi khi vừa bước ra khỏi ký túc xá, cô sẽ lập tức nhìn về phía gốc cây ngân hạnh – nơi mà Bùi Tri Hành thường đứng chờ cô.

Hôm nay cũng vậy, cô liếc một cái đã thấy anh.

“Anh mang bữa sáng đến cho em rồi, còn có cả sữa đậu nành.”

Bùi Tri Hành vừa nhận túi vải từ tay cô, vừa tự nhiên đưa bánh bao cho cô.