Thấy anh tức giận, Phương Tĩnh Vi vội rưng rưng nước mắt, khóc nói sau này sẽ không như vậy nữa, hứa sẽ chăm sóc tốt cho cả nhà.

Cố Hoài Châu không muốn nói thêm với cô ta một lời nào.

Anh không hiểu nổi, vì sao Phương Tĩnh Vi lại trở nên như vậy.

Lãnh đạo giao cho anh nhiệm vụ: vận chuyển vật tư đến một căn cứ bí mật ở phương Bắc.

Ban đầu dự định khởi hành vào ngày mai, nhưng nghĩ đến những chuyện rối ren trong nhà, anh quyết định lên đường sớm một ngày.

Anh cùng đoàn xe rời đi, liên tục ba ngày ba đêm mới đến nơi.

Căn cứ bí mật canh phòng nghiêm ngặt, sau khi kiểm tra giấy tờ, đoàn xe mới được phép vào trong.

Cố Hoài Châu đang chỉ huy bốc dỡ hàng, thì khóe mắt vô tình lướt thấy một người mà lẽ ra không thể có mặt ở đây.

Anh lập tức khựng lại, đôi mắt đỏ bừng.

Người đứng ở đó – rõ ràng chính là Thẩm Vân Nhiễm.

Thẩm Vân Nhiễm ôm vài quyển sách, số lượng khá nặng, từ xa Bùi Tri Hành đã thấy cô, liền chạy nhanh tới.

“Bùi tổ trưởng, mấy quyển này trả anh, cảm ơn anh.” – Thẩm Vân Nhiễm đưa sách cho anh.

Bùi Tri Hành đón lấy, miệng nói không cần khách sáo, nhưng trong lòng thì hoàn toàn không bình tĩnh.

Anh luôn mong cô cần giúp đỡ, như vậy có thể có thêm cơ hội được ở bên cô.

Thời gian qua, thiện cảm anh dành cho cô dần dần trở thành yêu thích.

Anh thường không tự chủ được mà đưa mắt dõi theo cô.

Thẩm Vân Nhiễm rất ưu tú.

Ngay cả trong căn cứ nghiên cứu đầy rẫy nhân tài này, năng lực cô thể hiện cũng vượt trội hơn rất nhiều người.

Bùi Tri Hành biết, không chỉ anh nhận ra điều đó.

Tuần trước, anh vô tình chứng kiến có một nam đồng nghiệp chặn Thẩm Vân Nhiễm ở cầu thang.

Anh không xuất hiện, chỉ đứng trong bóng tối nhìn cô lễ phép từ chối, dứt khoát không dây dưa.

Cô nói cô không định yêu đương.

Cô nói cô chỉ muốn chuyên tâm làm nghiên cứu.

Bùi Tri Hành đã nghe rõ.

Anh đè nén tình cảm ngày một lớn trong lòng mình, bằng lòng làm bạn, làm đồng chí, cùng cô đi xa hơn trên con đường này.

Mỗi ngày, Thẩm Vân Nhiễm đều là người rời khỏi phòng thí nghiệm muộn nhất.

Cô luôn chăm chú, nhưng Bùi Tri Hành nhận ra, thỉnh thoảng cô cũng thất thần.

Những lúc đó, ánh mắt cô thường dừng trên cây ngân hạnh bên ngoài cửa sổ, mang theo nỗi buồn mơ hồ.

Anh thích cô, nhưng không dám thổ lộ, sợ sẽ bị từ chối lạnh lùng như người kia.

Vì thế, anh cũng không dám chạm vào nỗi u sầu ẩn trong ánh mắt cô.

“Anh còn nhiều sách tiếng gốc lắm, em có muốn mượn thêm không?” – Bùi Tri Hành biết cô rất thích đọc sách, và anh có nhiều sách có thể chia sẻ.

“Thật sao? Có làm phiền anh quá không?” – Mắt Thẩm Vân Nhiễm sáng rực, khiến Bùi Tri Hành bất giác đỏ bừng tai.

“Không phiền. Ngày mai anh mang cho em. Giờ đi ăn cơm nhé.”

Thẩm Vân Nhiễm mỉm cười gật đầu, hai người cùng nhau hướng về nhà ăn.

Đột nhiên cô giẫm phải một viên đá nhỏ, loạng choạng suýt ngã.

Bùi Tri Hành phản ứng nhanh, vội kéo cô về phía mình.

Trán cô va nhẹ vào cằm anh, chưa kịp nói gì, một bàn tay khác đã siết chặt lấy cánh tay còn lại của cô, kéo cô ra khỏi lòng Bùi Tri Hành.

Một cơn gió lướt qua tai, Bùi Tri Hành bị đấm ngã xuống đất.

“Vân Nhiễm, sao em lại ở đây? Hắn là ai?”

Cố Hoài Châu thở gấp, đôi mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm Bùi Tri Hành đang ngã dưới đất, rồi quay sang nhìn Thẩm Vân Nhiễm.

Bộ dạng anh giống hệt một người bắt gặp vợ mình ngoại tình.

Thẩm Vân Nhiễm sững người tại chỗ.

Sao anh lại có thể xuất hiện ở đây?

Người mà cô tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại, đột ngột xuất hiện, khiến tim cô đập dồn dập.

Tiếng rên đau yếu ớt vang lên bên tai, Thẩm Vân Nhiễm giật mình tỉnh lại, vội quỳ xuống đỡ Bùi Tri Hành dậy.

“Bùi tổ trưởng, anh không sao chứ?” – Cô vội vàng nhìn qua người anh.

Bùi Tri Hành bị chảy máu ở khóe miệng, tay chống đất cũng bị trầy xước.

Da anh vốn trắng, nên vết thương nhìn càng thêm rợn mắt.

Bùi Tri Hành không còn tâm trí để để ý đến vết đau.

Tất cả sự chú ý của anh đều dồn về Thẩm Vân Nhiễm, tay cô ấm áp đặt trên khuỷu tay anh.

“Vân Nhiễm! Em nói đi, giấy báo tử là thế nào?

Tại sao em lại bỏ đi? Tại sao lại ở đây?

Còn người đàn ông này là ai?”

Cố Hoài Châu lại đưa tay định kéo cô, Bùi Tri Hành lập tức bước lên chắn giữa hai người.

Anh nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, vẻ mặt lạnh như băng.

Thẩm Vân Nhiễm nhẹ kéo tay Bùi Tri Hành, anh quay lại nhìn cô.

Cô khẽ gật đầu, Bùi Tri Hành mới chậm rãi tránh sang một bên.

Cảnh tượng ấy rơi vào mắt Cố Hoài Châu, lửa giận bùng lên.

Vợ anh, lại đứng phía sau người đàn ông khác,

trong mắt đầy đề phòng, như thể anh mới là kẻ ngoài cuộc.

“Vân Nhiễm, em không nên đùa kiểu này. Em có biết anh đã tìm em bao lâu rồi không? Sao em có thể…”