Tối đến, khách khứa đều đã về,

Cố Hoài Châu nhìn di ảnh của Thẩm Vân Nhiễm, dắt theo Cố Dật Thần quỳ xuống.

“Hu hu… Con không muốn quỳ… Đầu gối con đau… Ông bà nội… Dì Tĩnh Vi…”

Cố Dật Thần khóc nức nở, bị Cố Hoài Châu ép quỳ, không thể đứng dậy, càng khóc to hơn.

Cha mẹ Cố đã nhịn cả ngày, không màng sắc mặt u ám của con trai, bế cháu vào phòng:

“Cái đồ sao chổi chết rồi là xong, anh đừng có nặng tay với bảo bối cháu trai tôi nữa.”

Cố Hoài Châu nhìn vào đôi mắt trong bức ảnh đen trắng của Thẩm Vân Nhiễm, đau đớn không chịu nổi.

Thì ra, khi anh không có ở nhà, cha mẹ anh lại đối xử với cô như vậy.

Cố Hoài Châu tâm trạng sa sút, lãnh đạo cho anh nghỉ thêm ba ngày.

Đồ đạc của Thẩm Vân Nhiễm phần lớn đã bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại vài món, được anh cẩn thận giữ lại, mỗi ngày đều lấy ra xem một lần.

Phương Tĩnh Vi đứng ngoài cửa nhìn, ánh mắt u ám.

“Hoài Châu, ăn cơm đi.” – cô ta lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Cố Hoài Châu đặt lại những thứ đó vào chỗ cũ, như nhớ ra điều gì, nhíu mày:

“Tĩnh Vi, em về đi.”

Phương Tĩnh Vi ngẩn ra, hai tay giấu sau lưng siết chặt:

“Ý anh là sao?”

“Anh nghĩ rồi, em không phải người phù hợp để chăm sóc người khác. Ở đây lâu ngày, cũng không hay để người ta dị nghị.”

Mắt Phương Tĩnh Vi lập tức ngấn lệ:

“Em làm được! Những gì Thẩm Vân Nhiễm làm được, em cũng làm được! Hơn nữa nếu em đi, ai sẽ chăm sóc cho Dật Thần?”

Cô ta vốn định mấy ngày nữa sẽ nói chuyện kết hôn với anh.

Nhưng nhìn dáng vẻ mờ mịt sống dở chết dở hiện tại của anh, như thể muốn vì Thẩm Vân Nhiễm mà ở vậy cả đời.

Đến bữa, cha Cố nói:

“Hoài Châu à, ba với mẹ con, với cả Dật Thần, đều cần người chăm lo.

Ba thấy Tĩnh Vi rất tốt.

Vài ngày nữa hai đứa đi đăng ký kết hôn đi.”

Cố Hoài Châu chưa kịp nói gì, Cố Dật Thần đã nhảy cẫng lên:

“Tuyệt quá! Dì Tĩnh Vi có thể làm mẹ của con rồi!”

Cố Hoài Châu sắc mặt lạnh tanh, quát lớn:

“Cố Dật Thần! Ba dạy con như vậy à?

Mẹ con mất chưa được bao lâu, mà con vui đến vậy sao?”

Cố Hoài Châu xưa nay chưa từng lớn tiếng với người nhà, đây là lần đầu tiên, khiến cả nhà sợ hãi im bặt.

Đêm đến, người già trẻ nhỏ đều đã ngủ.

Cố Hoài Châu lại ngồi bên cửa sổ, nhìn mấy món đồ còn sót lại của Thẩm Vân Nhiễm.

Phương Tĩnh Vi mang theo mấy chai rượu bước vào.

“Hoài Châu, em biết anh đau lòng.

Thẩm Vân Nhiễm mất, em còn buồn hơn anh.

Mai em sẽ đi.

Chúng ta coi như xong, chỉ mong sau này, anh đừng cấm em gặp Dật Thần.”

Nói rồi, cô ta rót rượu cho cả hai.

Gần đây, Cố Hoài Châu tâm trạng nặng nề.

Anh biết mình có lỗi với Phương Tĩnh Vi.

Nhưng Thẩm Vân Nhiễm đã làm vì anh quá nhiều, giờ cô đã chết, anh không thể tiếp tục phụ lòng cô.

Nghĩ vậy, anh nâng ly uống cạn.

“Tĩnh Vi, xin lỗi em.

Con, em muốn đến thăm thì cứ đến.

Chúng ta… cứ như trước đây.”

Phương Tĩnh Vi cúi đầu, ánh mắt lóe lên tia châm biếm.

“Như trước đây” – tức là anh vẫn không muốn cắt đứt, nhưng lại không cho danh phận.

Trên đời này, chuyện tốt như vậy, anh Cố Hoài Châu lại muốn chiếm hết.

Dễ vậy sao?

Cô ta nước mắt lưng tròng, không ngừng rót rượu cho anh.

Cố Hoài Châu uống hết, mặt đỏ gay, đầu óc mê man.

Anh ôm Phương Tĩnh Vi, nhưng lại nhìn thấy gương mặt của Thẩm Vân Nhiễm.

Miệng không ngừng gọi tên cô, nói mình sau này sẽ đối xử tốt với cô, cầu xin cô đừng rời đi.

Phương Tĩnh Vi giễu cợt trong mắt, ngoài miệng thì dịu dàng đáp lại, đưa anh lên giường:

“Em không đi.”

Cố Hoài Châu đè cô xuống, cúi đầu hôn lên môi.

“Vân Nhiễm, xin lỗi em. Là anh có lỗi với em.

Từ nay về sau, anh sẽ tốt với em.

Anh sẽ nghe lời em.

Em không thích Tĩnh Vi, sau này anh không gặp cô ta nữa.