Cô vốn còn muốn hỏi, có phải những ngày gần đây anh vẫn luôn nghĩ về Thẩm Vân Nhiễm hay không.

Nhưng cô nhịn xuống. Không cần hỏi, không cần anh trả lời.

Cô không phải đồ ngốc, càng không phải kẻ mù.

Sự thờ ơ hờ hững của Cố Hoài Châu những ngày qua đã quá rõ ràng.

Phương Tĩnh Vi không kìm được, bật khóc nức nở.

Cố Hoài Châu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

“Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, là anh không tốt.”

Hôm sau.

Cố Hoài Châu đến đơn vị làm việc của Thẩm Vân Nhiễm, muốn hỏi xem có ai biết cô đang ở đâu.

Giám đốc phòng thí nghiệm biết anh, vừa thấy anh liền nhiệt tình đón tiếp, mời vào văn phòng.

“Đoàn trưởng Cố, cuối cùng anh cũng đến. Đáng lý ra tôi nên đưa tận tay cho anh, nhưng không biết ngày nào anh có mặt ở nhà.”

Giám đốc lấy từ ngăn kéo ra một túi hồ sơ, rất nghiêm túc đưa cho Cố Hoài Châu.

Lông mày Cố Hoài Châu co giật kịch liệt, cơn bất an dồn nén trong lòng những ngày qua dâng lên như thủy triều.

“Cái gì vậy?” – Giọng anh khẽ run, bàn tay đưa ra cứng đờ.

Giám đốc mang theo vẻ mặt tiếc nuối, ông nghĩ Cố đoàn trưởng hẳn là đã sớm biết chuyện, chỉ là không muốn chấp nhận mà thôi.

Giọng ông rất nhẹ:

“Trong đây là giấy chứng tử của đồng chí Thẩm Vân Nhiễm.”

“Tôi biết hai người vợ chồng tình cảm sâu nặng, cô ấy khi còn sống là một quân tẩu mẫu mực. Nhưng người đã mất rồi, đoàn trưởng Cố, anh hãy nén bi thương.”

Cố Hoài Châu cầm túi hồ sơ, như một hồn ma rời khỏi đó.

Anh ngồi yên trong xe, mắt gắt gao dán vào túi hồ sơ như muốn nhìn xuyên thủng.

Giấy chứng tử.

Làm sao có thể?

Rõ ràng người ta nói Thẩm Vân Nhiễm chỉ là bỏ trốn. Sao lại chết được?

Cố Hoài Châu ngồi chết lặng trong xe suốt buổi chiều, cuối cùng vẫn mở túi hồ sơ ra.

Anh đọc đi đọc lại cái tên Thẩm Vân Nhiễm trên tờ giấy đó.

Chỉ một tờ giấy mỏng manh ấy, đã tuyên bố cái chết của người vợ anh.

Trời tối.

Cố Hoài Châu vẫn giữ nguyên tư thế ấy ngồi trong xe.

Cho đến khi Phương Tĩnh Vi dắt Cố Dật Thần xuống tìm anh.

“Hoài Châu, sao anh không về nhà? Dật Thần tan học xong vẫn đợi anh ở nhà mà…”

Lời của Phương Tĩnh Vi đột ngột dừng lại.

Vì cô chưa từng thấy Cố Hoài Châu như thế này.

Toàn thân anh toát ra một khí tức suy sụp, đôi mắt nhìn cô mà lại vô thần.

Trong tay anh cầm một tờ giấy đóng dấu đỏ chót.

Ánh mắt Phương Tĩnh Vi lướt qua, tim cô đập nhanh hơn vài nhịp.

“Thẩm Vân Nhiễm cô ấy…”

Thẩm Vân Nhiễm chết rồi, vậy thì cô ta có thể đường hoàng làm vợ anh rồi.

Cô ổn định lại tâm thần, tiếp tục nói:

“Thẩm Vân Nhiễm chết rồi, Dật Thần không thể thiếu người chăm sóc, em không thể cứ mập mờ ở trong nhà thế này nữa…”

Sau chuyện đạo văn bị phanh phui, tuy không quay lại đơn vị, nhưng Phương Tĩnh Vi vẫn nghe thấy những lời bàn ra tán vào khó nghe.

Dạo gần đây cô ta ở nhà Cố Hoài Châu, hàng xóm cũng bắt đầu xì xào.

Ánh mắt Cố Hoài Châu dừng lại nơi tờ giấy chứng tử đang cầm trên tay.

Thẩm Vân Nhiễm đã chết, anh phải tổ chức tang lễ cho cô, để Cố Dật Thần túc trực linh cữu.

Phải, Thẩm Vân Nhiễm khi còn sống là người thương yêu đứa con trai này nhất.

Anh đẩy Phương Tĩnh Vi ra, đi thẳng lên lầu, không nghe cô ta nói gì.

Phương Tĩnh Vi sốt ruột, nói trắng ra:

“Cố Hoài Châu! Thẩm Vân Nhiễm chết rồi là tốt, vốn dĩ anh chẳng có tình cảm gì với cô ta cả, ngày mai anh đi nộp đơn đăng ký kết hôn đi!”

Cố Hoài Châu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có, khiến Phương Tĩnh Vi không khỏi rùng mình.

Cố Hoài Châu hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã tổ chức tang lễ trong nhà.

Vì lý do thân phận, phía trên chỉ cho phép làm lễ trong hai ngày.

Đồng nghiệp của Thẩm Vân Nhiễm đều đến viếng.

Trước kia Cố Hoài Châu không biết, thì ra Thẩm Vân Nhiễm lại có nhiều bạn bè đến vậy.

Mấy người phụ nữ thấy Phương Tĩnh Vi thì lạnh lùng mỉa mai:

“Người ta chết rồi, đoàn trưởng Cố làm mấy chuyện này có ích gì nữa? Người còn chưa chết được mấy ngày, trong nhà đã có đàn bà khác dọn vào rồi.”

“Thẩm Vân Nhiễm coi cô ta là bạn, thế mà Phương Tĩnh Vi lại trộm dữ liệu của cô ấy, còn trộm luôn cả đàn ông của người ta.”

“Không biết nếu dưới suối vàng mà biết chuyện, Thẩm Vân Nhiễm có nửa đêm về tìm cô không nữa?”

Cố Hoài Châu mắt đỏ hoe, không nói một lời phản bác.