Nhớ ta từng thay hắn ngăn cản Cửu Thiên thần lôi, hồn phách suýt tan biến.
Nhớ ta từng phò trợ hắn đăng vị Diêm Vương, vì hắn mà dẹp yên bao nhiêu trở ngại.
Trăm mối cảm xúc cuộn trào.
Nhưng nhiều hơn hết, lại là châm biếm và quyết tuyệt. Ta cắt ngang màn diễn của hắn.
“Thẩm Tức.”
Ta đưa ra tối hậu thư.
“Giao ra Đồng Tâm Khóa, hòa ly.”
“Nếu không, hôm nay ta sẽ hồn phi phách tán ngay tại đây, cũng quyết khiến đạo cơ của ngươi trọng thương!”
Hồn phách của ta cũng có liên hệ với Đồng Tâm Khóa, nếu ta tự tán hồn phách, hắn cũng sẽ chịu trọng thương.
“Ngươi dám!”
Mẫu thân Thẩm Tức – vị Thượng Tiên Thiên giới – lập tức náo loạn trong điện.
Bà chỉ thẳng vào ta, nghiến giọng khó nghe, hướng Thiên Đế khóc tố:
“Bệ hạ! Xin người hãy làm chủ cho nhi tử của thần!”
“Độc phụ này vong ân phụ nghĩa, mê hoặc lòng quân, nay còn muốn hủy đạo cơ của con ta! Xin bệ hạ giáng phạt, đẩy ả vào Cửu U chi địa, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
U Liên cũng quỳ rạp xuống, bắt đầu màn diễn bi thương cuối cùng. Nàng khóc như mưa:
“Bệ hạ, đều là lỗi của U Liên! Xin đừng làm khó Diêm quân và nương nương.”
“U Liên nguyện nhập vào súc sinh đạo, vĩnh kiếp không siêu sinh, chỉ cầu Diêm quân và nương nương có thể trở lại bên nhau!”
Lời lẽ “thấu tình đạt lý” ấy, đã lay động cả chư thần Phật trên trời.
Ánh mắt của họ nhìn ta, tràn đầy khinh miệt và chán ghét.
“Người đàn bà này ghen tuông đến hóa ma, không thể không trừ!”
“Thỉnh Thiên Đế nghiêm trị, để chính lại tai mắt tam giới!”
Dư luận, dâng đến đỉnh điểm.
Tất cả chư thần đều khẳng định ta có tội.
Ta không nhìn họ.
Chỉ hướng về Thiên Đế đang ngồi cao trên điện, từ từ dập đầu.
Giọng ta, vang khắp Linh Tiêu Bảo Điện:
“Thỉnh bệ hạ bớt giận.”
“Tội tiên không dám cầu xin tha thứ.”
“Chỉ nguyện, trước khi hồn phi phách tán, xin Thiên Đế khai mở Luân Hồi Kính, soi rõ kiếp trước của U Liên, nhìn xem ba trăm năm trước, nàng rốt cuộc là ai!”
5
Thiên Đế uy nghi gật đầu: “Chuẩn.”
Một chữ, định đoạt vận mệnh U Liên.
Luân Hồi Kính khổng lồ hiện ra ngay giữa thiên đình.
Thần quang bao phủ lấy U Liên đang run rẩy.
Sắc mặt Thẩm Tức tức khắc tái nhợt.
Lần đầu tiên, hắn thất thố trước mặt Thiên Đế, định bước lên ngăn cản:
“Bệ hạ! Soi xét tiền kiếp của hồn phách là trái nghịch Thiên đạo! Nàng chỉ là một oán hồn đáng thương, sao chịu nổi thần lực của Luân Hồi Kính!”
Thiên Đế chỉ liếc lạnh một cái, Thẩm Tức lập tức cứng đờ, không thể nhúc nhích.
“Diêm quân Minh phủ, từ khi nào cũng dám nghi ngờ quyết định của Trẫm?”
Giọng Thiên Đế không cao, nhưng khiến ngay cả hồn thể của Thẩm Tức cũng run lên.
Cái gọi là uy nghi của Diêm Vương, trước mặt Thiên Đế, không đáng một mảy.
U Liên quỳ dưới đất, khóc lóc như mưa:
“Bệ hạ, xin đừng! U Liên tiền kiếp chỉ là một phàm nhân chết oan, e sẽ làm bẩn thần kính! Xin bệ hạ khai ân!”
Nàng cố giành lấy sự thương hại cuối cùng.
Nhưng Thiên Đế không động dung, thần kính sáng rực.
Trong gương, hình ảnh hiện ra.
Không phải trung lương hậu nhân gì cả.
Trong kính, một nữ tử áo xanh, dung mạo có bảy phần giống U Liên, nhưng trong ánh mắt lại nhiều thêm khí khái ngạo nghễ.
Nàng đứng trên mây, bên cạnh là một vị thần quân trẻ tuổi, hào khí ngút trời.
Vị thần quân ấy, chính là Thẩm Tức của vạn năm trước.
Cả trời thần Phật đều kinh động.
“Chẳng phải… đó chính là Thanh Dao tiên tử, người đã vì cứu Đế quân Thẩm Tức mà hồn phi phách tán sao?”
“Thì ra U Liên chính là một tia tàn hồn của Thanh Dao tiên tử!”
“Khó trách Diêm quân bảo hộ nàng như thế, hóa ra là cố nhân tái hiện.”
Tiếng xì xào nổi lên bốn phía.
Ngay cả sư phụ cũ của ta cũng lộ vẻ bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Thẩm Tức thêm vài phần thấu hiểu.
Ông ta thậm chí còn đưa ta một ánh nhìn trách móc, như muốn nói ta không nên dồn ép một kẻ si tình đến thế.
Thân thể Thẩm Tức khẽ lảo đảo, trong mắt hiện lên chút mê luyến cùng đau đớn.
“Thanh Dao…”
Hình ảnh lại chuyển.
Là cảnh Thanh Dao chắn thay hắn một đòn chí mạng, hồn thể vỡ vụn.
Thẩm Tức ôm lấy thân thể tan biến của nàng, đau đớn tột cùng.