Lời vừa dứt, mấy tên bảo vệ nhìn nhau lúng túng, vẻ mặt có chút do dự sau khi chứng kiến màn vừa rồi với phó quản lý Vương.

Thế nhưng, ánh mắt ra lệnh của Chu Từ Dung và cái gật đầu ngầm của phó quản lý cuối cùng vẫn khiến họ nghiến răng, từ từ tiến đến bao vây lấy tôi.

Một tên bảo vệ hung hăng vươn tay túm lấy áo khoác của tôi, tôi lập tức vùng vẫy dữ dội, khuỷu tay đập mạnh vào bụng hắn, khiến hắn lùi lại vì đau.

Đồng thời, tay còn lại của tôi siết chặt áo trước ngực, tuyệt đối không để họ được như ý.

“Cút ngay! Các người đang xâm phạm quyền riêng tư cá nhân, là cố ý làm nhục người khác!

Tất cả sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!”

Tôi lớn tiếng quát, ánh mắt sắc như dao quét qua từng người trong cửa hàng.

“Camera giám sát của Chân Ái là đồ trang trí sao?

Tất cả những gì các người đang làm đều sẽ bị ghi lại, trở thành chứng cứ trước tòa!

Tôi sẽ cho các người thấy, kết cục khi dám đụng đến Tần Nhã Duệ là thế nào!”

Chu Từ Dung lại như nghe được chuyện nực cười nhất thế gian, “bốp” một cái, lại vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

Cú tát khiến mắt tôi hoa lên, đầu ong ong.

“Bớt nhắc cái thứ luật pháp vớ vẩn đó với tao!”

Cô ta gào lên, ánh mắt điên dại:

“Đánh! Đánh thật mạnh vào!

Đánh xong thì quẳng nó ra đường cho tao!

Để cả thế giới xem cái con đàn bà già không biết xấu hổ, đi ăn trộm rồi còn giả làm người giàu là dạng gì!”

“Quyền riêng tư hả? Mày biết tao là ai không?

Tao nói cho mày biết, cho dù hôm nay có đánh chết mày ở đây, Trác Nam ca của tao cũng lo liệu được hết mọi chuyện cho tao!”

03

Lúc này, phó quản lý Vương rón rén lại gần, vẻ mặt hiện lên chút do dự, ghé sát tai Chu Từ Dung thì thầm:

“Cô Chu… tôi thấy… hay là thôi đi?

Lỡ mà gây chuyện lớn thật, bên phía Tổng giám đốc Trịnh… e là tôi khó ăn nói…”

Chu Từ Dung trừng mắt liếc một cái, giọng điệu càng thêm ngạo mạn:

“Tổng giám đốc Trịnh là ai hả? Là cha của đứa con trong bụng tôi, là chồng tương lai của tôi!

Cả cửa hàng Chân Ái này sau này đều là của tôi!

Có chuyện gì xảy ra, tôi chịu hết! Cần ông phải ‘báo cáo’ cái gì?

Ông mà còn dám nói thêm một câu thừa thãi, tin không, tôi cho ông cuốn gói khỏi đây ngay lập tức!”

Phó quản lý Vương bị cô ta quát cho một trận, sợ đến rụt cổ lại, cúi đầu khom lưng, không dám hé thêm lời nào.

Thấy mấy tên bảo vệ lại chuẩn bị đưa tay bẩn thỉu sờ vào người tôi, tôi gào lên, dốc hết sức hét lớn:

“Dừng tay hết cho tôi! Cho tôi một phút!”

Vừa nói, tôi vừa cuống quýt mở danh bạ, gọi vào một số điện thoại quen thuộc.

Ống nghe vang lên từng tiếng “tút… tút…” chờ đợi kéo dài như hàng thế kỷ.

Tôi thầm nghiến răng chửi rủa trong lòng:

“Đồ khốn! Trịnh Trác Nam, mau nghe máy cho tôi!”

Nhìn đồng hồ đếm ngược cuộc gọi sắp tự động ngắt, tôi hoảng loạn cúp máy rồi gọi lại lần nữa.

Lần này, sau bảy tám hồi chuông, cuối cùng cũng có người bắt máy.

“Trịnh Trác Nam, anh lập tức, ngay bây giờ đến cửa hàng flagship của Chân Ái cho tôi! Tôi…”

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng nói vô cùng thiếu kiên nhẫn của Trịnh Trác Nam:

“Biết rồi, biết rồi! Anh đang bận! Có chút chuyện cỏn con thế mà cũng không xử lý nổi!

Bảo cô ta chờ đi, anh họp xong sẽ qua giải quyết!”

Nói xong, “tút”— một tiếng cụp máy lạnh lùng vang lên, hắn thẳng tay cúp luôn điện thoại của tôi!

Gần như ngay sau khi cuộc gọi của tôi bị ngắt, chuông điện thoại của Chu Từ Dung vang lên ríu rít đầy vui vẻ.

Cô ta liếc nhìn tôi, trong mắt không che giấu chút nào vẻ đắc ý và khoái chí, ung dung vuốt nhẹ màn hình nhận cuộc gọi.

Một luồng lạnh buốt thấu xương như trút từ đỉnh đầu tôi xuống toàn thân.

Chu Từ Dung làm tất cả điều này là có chủ đích!

Cô ta rất có thể đã nhận ra tôi từ đầu — hoặc ít nhất cũng đã đoán được thân phận của tôi — nhưng vẫn cố tình dung túng, thậm chí là đứng sau điều khiển tất cả!

“Trác Nam ca, bao giờ anh mới đến vậy? Em đang thay anh dạy dỗ con nhỏ mặt dày này đây, đúng là chẳng biết trời cao đất dày là gì cả!”
Giọng cô ta lại trở nên nũng nịu, dẻo quẹo như rót mật vào tai.

Giọng Trịnh Trác Nam vang lên rõ mồn một qua loa điện thoại, nhưng lần này, ngữ điệu dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước, khác hoàn toàn với thái độ thiếu kiên nhẫn vừa nãy dành cho tôi — như hai con người khác nhau, một trời một vực.