Tôi dùng mọi thủ đoạn để giữ chặt Cố Xuyên bên mình suốt năm năm.

Lấy danh nghĩa là vợ anh ta, tôi không ngừng đuổi đi từng cô ba, cô tư, rồi cô năm, cô sáu.

Dù Cố Xuyên coi tôi như rác rưởi, tôi cũng không quan tâm.

Cho đến một ngày, tôi đi công tác trở về, nhìn thấy quần áo đàn ông đàn bà vứt đầy sàn nhà, bỗng nhiên tôi cảm thấy mệt mỏi với cái trò mèo vờn chuột này.

Vì thế, tôi chuẩn bị một bản thỏa thuận ly hôn, thực sự muốn buông tay, để Cố Xuyên được tự do.

Ai ngờ người trước giờ chỉ biết nói lời cay nghiệt với tôi, lại sống chết không chịu đồng ý.

Thậm chí nửa đêm còn đuổi theo tôi đến tận cửa nhà mới.

“Là em chủ động trêu chọc tôi trước.”

Anh ta say khướt, khóc như một đứa trẻ, níu lấy tay tôi không chịu buông.

“Cố Du Du, rõ ràng là em nói thích tôi trước mà.”

1

Tôi đi công tác về, cả người rã rời, định đi tắm nghỉ ngơi một chút.

Vừa bước vào cửa, tôi đã nhìn thấy quần áo vứt bừa bộn dưới sàn nhà.

Rõ ràng là một đôi nam nữ.

Đôi giày cao gót đế đỏ kia, vào lúc này, gần như thiêu đốt cả mắt tôi.

Trợ lý đi sau lưng tôi, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức sững sờ.

“Cố tổng, cái này là…?”

Đúng lúc đó, trên tầng vang lên một tiếng rên rỉ chói tai.

Là kiểu âm thanh hưởng thụ tột độ.

Chúng tôi đều là người lớn, trợ lý lập tức đỏ mặt.

Cô ấy vội tìm đại một cái cớ rồi nhanh chóng rời đi.

Chỉ còn lại tôi, đứng trơ như khúc gỗ giữa phòng khách.

Không lâu sau, một người đàn ông từ trên lầu bước xuống.

Ngũ quan sắc nét như tranh vẽ, vẻ mặt mang theo chút lười biếng sau khi được thỏa mãn.

Chỉ là, khi ánh mắt anh ta chạm phải tôi, biểu cảm lập tức thay đổi, chuyển thành một nụ cười chế nhạo.

Khi anh ta bước ngang qua tôi, tôi không nhịn được, đưa tay giữ lấy tay anh ta.

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Không được dẫn phụ nữ về nhà.”

Dù ở ngoài tôi là một nữ cường nhân quyết đoán, nhưng tôi biết rõ, đứng trước mặt Cố Xuyên, tôi chẳng là gì cả.

Tôi vẫn mãi là cô gái mười tám tuổi, tự ti, ngưỡng mộ bóng lưng anh ta mà chạy theo không dứt.

Năm năm qua, vẫn vậy.

Cố Xuyên không hề bị sự nhún nhường của tôi làm lay động, cười lạnh một tiếng rồi thẳng tay hất tay tôi ra.

“Cho dù tôi có dẫn về, thì em làm được gì?”

Tôi nhắm mắt lại, để cơn đau trào dâng lan khắp tứ chi.

Đúng vậy, tôi chẳng thể làm gì cả.

Bởi vì cuộc sống hiện tại, là do tôi tự chuốc lấy.

2

Cố Xuyên thản nhiên rót cho mình một ly nước.

Cử động đó khiến áo anh ta bung rộng ra, lộ ra phần cơ bắp săn chắc bên trong.

Dù đã đi làm, anh ta vẫn duy trì việc tập luyện đều đặn.

Chỉ là, thân thể ấy, chưa từng thuộc về tôi — dù tôi là vợ hợp pháp của anh ta.

Anh ta luôn dùng những lời lẽ cay độc để nhắc nhở tôi, năm xưa tôi đã dùng cách gì để có được anh ta.

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên từ tầng trên.

Một người phụ nữ uyển chuyển bước xuống.

Cô ta mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng, rõ ràng bên trong chẳng có gì che chắn.

Thân hình gợi cảm như ẩn như hiện.

Tôi không nhịn nổi nữa, bước lên tát cho cô ta một cái thật mạnh.

Chiếc váy ấy là tôi mua vào tháng trước, để kỷ niệm năm năm ngày cưới.

Tôi đã đứng trước gương ướm thử rất lâu, cuối cùng vẫn không có can đảm mặc.

Chỉ bởi vì Cố Xuyên từng nói — dáng người khô đét như tôi, phải tắt đèn mới có thể “làm được chuyện đó”.

Lời của anh ta, dù là vô tình hay cố ý, tôi đều vô thức ghi nhớ, rồi tự mình mặc định.

Ngay cả người bạn thân nhất của tôi cũng từng mắng tôi thậm tệ, bảo tôi càng ngoan ngoãn phục tùng Cố Xuyên, thì trong mắt anh ta tôi càng không có giá trị.

Nhưng muốn tôi phản kháng anh ta?

Tôi không làm được.

Nhưng đêm nay, tôi không còn giả vờ ngoan ngoãn để giữ thể diện như trước nữa.

Lần đầu tiên, tôi trở nên như một người đàn bà chua ngoa, lao lên xé váy của người phụ nữ kia.

Cố Xuyên xông đến ngăn cản, cũng bị móng tay tôi cào trúng.

Gương mặt điển trai của anh ta bị cào một đường dài.

Cố Xuyên cuối cùng cũng không nhịn nổi, mạnh tay tát tôi một cái để bắt tôi im lặng.

“Cố Du Du, em làm đủ trò chưa hả?!”

Cái tát rát bỏng trên má như ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ lý trí còn sót lại trong tôi.

Tôi cuối cùng cũng nói ra câu đã chôn giấu rất lâu trong lòng.

“Cố Xuyên, tôi muốn ly hôn.”

Giọng tôi bình tĩnh như mặt hồ chết lặng.

Nói ra rồi, tôi mới phát hiện ra tim mình lặng lẽ đến lạ thường.

Lặng đến mức có thể nhìn thấy rõ sự sững sờ trên gương mặt Cố Xuyên.

Và cả một tia hoảng hốt thoáng qua trong mắt anh ta.