17

Dù đang tức giận, nhưng Kỷ Kiến Châu vẫn chọn cách dập tắt sóng gió trên mạng trước.

Anh ta công khai thừa nhận trên mạng xã hội rằng mình là cha đứa bé, đồng thời khẳng định chúng tôi đã yêu nhau nhiều năm.

Cư dân mạng bùng nổ.

[Tôi đã đẩy thuyền CP của Thẩm Đài với nhiều người, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ đẩy với Kỷ Kiến Châu!]

[Tôi từng gặp một fan ship cặp này, lúc đó tôi còn cùng người khác vào chửi họ. Bây giờ tôi chân thành xin lỗi!]

[Tưởng đâu hình tượng “cá chép may mắn” của Thẩm Đài sụp đổ rồi, ai ngờ còn bùng nổ hơn nữa!]

[Thẩm Đài ăn tốt thật đó, bảo sao bao năm không công khai!]

[Tôi đã nói mà! Tôi lớn lên cùng Kỷ Kiến Châu và Đường Khinh Dao, hai người đó ghét nhau từ nhỏ, căn bản không thể thành đôi được! Trước đây tôi nói ra, có người còn chửi tôi, bây giờ tin chưa?!]

Dư luận nhanh chóng được dập yên, antifan cũng câm nín.

Tôi bị Kỷ Kiến Châu lôi thẳng về biệt thự riêng của anh ta.

Trước đây, mỗi lần chúng tôi hẹn hò đều là ở đây.

Trên đường đi, anh ta không nói một lời, tôi cũng không dám hó hé.

Điện thoại tôi liên tục rung lên, toàn là tin nhắn của Đường Khinh Dao:

[Nhớ đấy! Giới thiệu Tống Nhiên cho tôi!]

Cô ta có biết tôi còn lo chưa xong thân mình không?!

Kỷ Kiến Châu bực bội giật lấy điện thoại của tôi, xóa số của Đường Khinh Dao luôn.

“Tôi nợ cô ta năm triệu!”

Kỷ Kiến Châu cười lạnh.

“Năm triệu mà em đã bán rẻ người đàn ông của em rồi? Nực cười! Em chưa từng thấy năm triệu sao?”

Tôi dĩ nhiên đã thấy rồi.

Nhưng phải vắt kiệt sức đóng phim mới kiếm được chứ đâu dễ dàng như vậy!

“…” Tôi nghẹn lời, cố gắng giải thích.

“Trên mạng đều nói cô ta là bạch nguyệt quang của anh.

“Bây giờ cô ta đã về nước rồi, tôi đương nhiên không thể có được anh, thì lấy tiền cũng được mà…”

“Im miệng.”

Lời dối trá thì anh ta không muốn nghe.

Lời thật lòng lại khiến anh ta nổi giận.

Đúng là đàn ông khó dỗ thật.

“Trước đó mới đi xem mắt thiếu gia nhà giàu, sau đó lại cầm năm triệu chạy trốn cùng con anh.

“Em đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi đấy!

“Có biết theo tình tiết của những bộ tiểu thuyết đó, tiếp theo sẽ là gì không?”

Anh ta híp mắt lại, giọng nói nguy hiểm đến cực điểm.

“Là “bị giam cầm” đấy.”

Tôi nháy mắt nhìn anh ta, cười hì hì.

“Xem ra anh cũng không ít lần đọc tiểu thuyết ngôn tình nhỉ?

“Cốt truyện rõ thuộc lòng luôn này, hì hì!”

Người đàn ông trước mặt hít sâu một hơi.

Sau đó, anh ta chậm rãi nói:

“Mẹ anh hẹn em ngày mai đến nhà họ Kỷ ăn cơm.”

Nụ cười của tôi lập tức đông cứng.

18

Kỷ Kiến Châu chọn cho tôi hai bộ váy mới.

Tôi mới mang thai nên bụng vẫn còn phẳng lì, mặc đồ vào vẫn rất vừa vặn.

Vì tin tức mang thai bị lộ ra ngoài, gần đây lịch trình của tôi cũng dày đặc hơn, còn có thêm mấy hợp đồng quảng cáo cho mẹ bầu và trẻ em.

Vừa ngồi trang điểm, tôi vừa tranh thủ trả lời tin nhắn.

Kỷ Kiến Châu ngồi ngay bên cạnh, chăm chú nhìn tôi từ đầu đến cuối.

Ánh mắt đó khiến tôi có chút ngượng ngùng.

Tôi có thể xoay chuyển tình thế, giành được những hợp đồng này, tất cả đều nhờ có anh ta.

“Kỷ Kiến Châu, cảm ơn anh nhé.”

Tôi thật lòng muốn cảm ơn anh ta.

Bất ngờ, Kỷ Kiến Châu ra hiệu cho chuyên viên trang điểm rời khỏi, sau đó từ phía sau ôm lấy tôi.

Những ngón tay thon dài của anh ta chậm rãi vuốt ve trên bụng tôi.

“Vì con của chúng ta, em có thể thử thích anh một chút được không?”

Tôi sững người.

Anh ta tiếp tục nói:

“Cái người trên Zhihu từng tư vấn cho em cách quyến rũ anh… chính là anh.”

Tôi: “…”

19

Từ lúc tôi quyết định nghe theo lời khuyên của “chị em” trên Zhihu, tôi và “cô ấy” liền kết bạn, thường xuyên trò chuyện.

Chủ đề chính là làm thế nào để cưa đổ Kỷ Kiến Châu.

Sau khi thành công, mỗi khi tôi có lợi lộc gì, tôi đều chia sẻ niềm vui với “chị em” này.

Chúng tôi đã nói chuyện với nhau suốt bảy năm trời.

“Cô ấy” chính là quân sư kiêm tri kỷ của tôi.

Vậy mà bây giờ Kỷ Kiến Châu nói với tôi rằng, người tôi ngày ngày trò chuyện suốt bảy năm nay… chính là anh ta?!

20

“Anh mở Zhihu ra xem đi, em vừa nhắn tin cho anh đấy.”

Kỷ Kiến Châu vội vàng mở điện thoại lên.

Nội dung tin nhắn tôi vừa gửi—

[Chị em ơi, hình như em thật sự thích Kỷ Kiến Châu rồi. Em còn mang thai con của anh ta nữa. Em muốn thử xem liệu em và anh ta có thể tiến xa hơn không, chị nhanh chóng chửi tỉnh em đi!]

[Hay là… em thực sự có thể thử xem? Chị nghĩ sao?]

Kỷ Kiến Châu phì cười, nhanh chóng gõ một dòng chữ.

[Không cần tỉnh lại đâu, vì anh ta cũng đã yêu em mất rồi.]

Sau khi gửi xong, anh ta cất điện thoại, ánh mắt sáng rực niềm vui khi nhìn tôi.

“Nói rồi đấy, bước tiếp theo chính là cưới nhau, sinh con, bên nhau đến già.”

Giọng anh ta trầm ấm, đầy sức quyến rũ.

Như thể bị đánh trúng phép thuật, tôi gật đầu mạnh một cái, chìm sâu vào giấc mơ mà anh ta đã vẽ ra.

21

“Là người như thế nào thì ba mẹ anh sẽ thích hơn?

“Ngoan ngoãn? Nóng bỏng? Nhút nhát? Hay hoạt bát hướng ngoại?”

Vừa lên xe, tôi không nhịn được mà tò mò hỏi.

Kỷ Kiến Châu suýt chút nữa bị tôi chọc cười.

“Cứ là chính em là được.”

Tôi bĩu môi.

Dù sao tôi cũng là người có xuất thân bình thường, còn nhà họ Kỷ là hào môn thế gia, kiểu gì cũng sẽ có màn thử thách.

Tôi nghiêm túc hứa hẹn:

“Anh yên tâm, cho dù ba mẹ anh có đưa em năm trăm tỷ để rời khỏi anh, em cũng không đi!”

Kỷ Kiến Châu bật cười lắc đầu.

Đến biệt thự nhà họ Kỷ, ba mẹ anh đã chờ sẵn từ lâu.

Không có quá nhiều người, chỉ có ông bà Kỷ.

Vừa thấy tôi, mẹ anh đã bước nhanh đến, vẻ mặt đầy vui mừng.

“Xinh đẹp quá! Còn đẹp hơn cả trên TV nữa.

“Đài Đài, con có thích ăn trái cây không? Chú vừa mới gọt sẵn cho con đây.

“Đài Đài, con lấy cái gối lưng này kê đi, con đang mang thai, phải giữ cho lưng thoải mái nhé!

“Đài Đài, đây là căn nhà cô mua cho con, lúc nào cũng có thể sang tên.

“Đài Đài, mấy chiếc xe này đều là loại mà chú thích nhất, con thích cái nào thì cứ lấy mà lái.

“Đài Đài, số trang sức này là bộ sưu tập cá nhân của cô, con thích cái nào thì đeo cái đó!”

Từ đầu đến cuối, mẹ Kỷ hoàn toàn phớt lờ con trai ruột của mình, mà chỉ lo quay quanh tôi.

Mặt trời đã lặn hẳn, mà hai ông bà vẫn không có ý định đoái hoài gì đến Kỷ Kiến Châu.

Cuối cùng, anh ta không nhịn được nữa, giọng đầy ai oán.

“Ba mẹ, hai người không có chút quà nào chuẩn bị cho con và con của con sao?!”

Ba Kỷ và mẹ Kỷ đồng loạt lườm anh ta, đáp cùng một câu.

“Người chúng ta muốn nuông chiều là con dâu, chứ không phải con trai và cháu trai!”

“Chúng ta thích Đài Đài, không liên quan gì đến con hay cháu trai cả.”

Ba mẹ Kỷ nói với tôi rằng họ đã là fan của tôi từ lâu, một người là bố fan, một người là mẹ fan.

Ban đầu tôi còn tưởng họ chỉ đang diễn, đợi đến lúc họ đưa thẻ ngân hàng ra rồi bảo tôi sinh con xong thì biến, tôi sẽ dùng con làm con tin để nắm quyền kiểm soát.

Ai ngờ đâu… họ thực sự yêu quý cô con dâu này!

“Còn gọi cô chú gì nữa? Bố mẹ, con dâu xin cảm ơn bố mẹ!”

Tôi mỉm cười với Kỷ Kiến Châu, nhẹ giọng hỏi anh ta:

“Bố mẹ anh tốt như vậy, sao anh không để họ biết đến sự tồn tại của em sớm hơn?”

Kỷ Kiến Châu bình thản nói:

“Sợ họ quá nhiệt tình, em đỡ không nổi.”

Ai bảo tôi đỡ không nổi chứ?

Đây là thiên đường còn gì nữa!

Chỉ mới ngồi đây một buổi chiều, tôi đã có thêm tám căn nhà, mười chiếc xe, một tủ đầy trang sức!

22

Không chút do dự, tôi ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất nước – Tinh Nghệ Media.

Bố tôi nhìn thấy ba Kỷ, vừa ngượng ngùng vừa buồn cười.

Trước đây vừa chặn số, vừa xóa liên lạc, bây giờ lại phải thêm bạn ngay tại đám cưới của con gái.

Đường Khinh Dao ban đầu không định đến đám cưới.

Cô ta không muốn đến chỉ để bị bố mẹ nhắc nhở chuyện vẫn chưa có bạn trai, càng không muốn bị ép xem mắt ngay tại hôn lễ.

Nhưng sau khi tôi nói rằng chúng tôi mời Tống Nhiên làm phù rể, cô ta lập tức đổi ý, yêu cầu tôi giữ cho cô ta một vị trí phù dâu.

Còn chuyện họ có đến được với nhau hay không, thì phải xem định mệnh có se duyên hay không rồi.

Sau khi hôn lễ của tôi và Kỷ Kiến Châu kết thúc, trên hot search ngoài tin về đám cưới của chúng tôi, còn có một tin khác—

#Nick phụ của Kỷ Kiến Châu#

Trước đây, từng có cư dân mạng nói rằng họ từng chửi một fan ship CP của tôi và Kỷ Kiến Châu.

Bây giờ, người ta đào lại, phát hiện ra rằng…

Cái tài khoản fan đó chính là Kỷ Kiến Châu.

Bởi vì tài khoản đó đã đăng một video về đám cưới của chúng tôi, kèm theo một dòng caption:

[Cuối cùng cũng cưới được em.]

Trên chiếc váy cưới của tôi có chi tiết kim loại phản chiếu ánh sáng, vô tình phản chiếu lại khuôn mặt của Kỷ Kiến Châu.

Tôi quay sang nhìn anh ta, nheo mắt:

“Kỷ Kiến Châu, rốt cuộc anh còn bao nhiêu bí mật nữa?!”

Anh ta cười, nhẹ nhàng đáp:

“Cả đời còn dài, từ từ mà khám phá.”

(HẾT.)