9
Lúc này, nếu anh ta mà nói với bố tôi rằng tôi không hề ngoan ngoãn, không hề nhút nhát, không hề hướng nội, mà thực chất là một cô gái nóng bỏng, cuồng nhiệt, thì danh tiếng của tôi trong gia tộc coi như toang!
Tôi chính là niềm tự hào của dòng họ Thẩm!
Đến cả đứa cháu trai còn chưa đầy tháng cũng biết nó có một người dì làm minh tinh, vừa xinh đẹp, vừa diễn xuất đỉnh, giải thưởng cứ thế mà vơ vét hết cái này đến cái khác.
Tôi vội vàng lên tiếng trước khi Kỷ Kiến Châu kịp bóc trần mối quan hệ của chúng tôi.
“Những lúc thông minh sắc sảo, ung dung thoải mái đó đều là tôi diễn đấy!”
Tôi là diễn viên, tôi nói tôi biết diễn, thì chắc chắn là tôi biết diễn!
Kỷ Kiến Châu khẽ bật cười.
Tôi biết anh ta chắc chắn không tin.
Nhưng không sao, chỉ cần bố tôi tin là được.
“Nhưng mà…”
Kỷ Kiến Châu còn định nói gì đó, tôi lập tức chen ngang:
“Nhưng mà hình như sắp mưa rồi, hay là chúng ta cứ dừng ở đây thôi?”
Tim tôi lúc này đập như có mười vạn quả bom đang nổ, sắp rớt khỏi lồng ngực rồi.
Ai mà ngờ được, tôi đã giả vờ ngoan ngoãn suốt bảy năm, vậy mà hôm nay lại sẩy chân.
Kỷ Kiến Châu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng hình tượng của tôi trong gia tộc thì không thể sụp đổ!
Bố tôi nhíu chặt mày, nhưng chỉ vài giây sau đã thả lỏng, cười hiền lành.
“Bố còn có việc ở công ty, con gái ngoan của bố, hai đứa cứ từ từ ăn nhé.
“Kiến Châu, sắp mưa rồi, phiền con đưa Đài Đài về giúp bác!”
Nói xong, ông ấy không chút do dự quay lưng bỏ đi, còn vừa đi vừa nhắn tin cho tôi.
[Con nói sắp mưa, bố liền tạo cơ hội cho con rể tương lai đưa con về. Phản ứng của bố có nhanh không? Đây là kinh nghiệm xương máu bố học được sau bao năm lăn lộn trên thương trường đấy!]
Rõ ràng là ông ấy đang chờ tôi khen ngợi.
Nhưng ông ấy không biết rằng ông vừa đẩy con gái mình xuống vực thẳm!
Bố tôi đã đi rồi, tôi đương nhiên cũng phải chuồn ngay.
Mỗi giây ở lại đây, nguy hiểm lại tăng lên gấp bội.
Tôi xoay người định bước đi, nhưng một bàn tay to lớn đã kéo tôi lại.
“Đài Đài? Hôm nay là buổi xem mắt của chúng ta.”
Tôi giãy giụa, nhỏ giọng cầu xin.
“Kỷ Kiến Châu, tôi không biết đối tượng xem mắt của mình là anh.
“Nếu biết là anh, tôi chắc chắn sẽ không đến!
“Anh rộng lượng một chút, tha cho tôi và bố tôi đi!”
Kỷ Kiến Châu vốn đang nhẹ nhàng dụi đầu vào tai tôi, bỗng cứng đờ.
“Em không biết là tôi?”
“Ừ, không biết, thực sự không biết!”
Không hiểu sao, sống lưng tôi đột nhiên lạnh toát.
Kỷ Kiến Châu bỗng cắn mạnh vào dái tai tôi, đau đến mức tôi chực trào nước mắt.
Nếu anh ta mà cắn đứt tai tôi, tôi biết lấy cái lý do gì để lừa giới truyền thông đây?!
May mà anh ta chịu buông ra, nhưng ngay sau đó lại đổi sang hôn tôi.
Đây là lần đầu tiên anh ta không thèm quan tâm đến cảm xúc của tôi, ngang ngược mà bá đạo chiếm lấy.
Tôi chợt nhớ đến cái ngày mình dứt áo ra đi, thậm chí còn không kịp ngắm lại tám múi cơ bụng của anh ta.
Thế là tôi liền đưa tay sờ thử.
Cơ thể Kỷ Kiến Châu cứng đờ một giây, sau đó đưa tay khóa cửa phòng bao lại.
Chúng tôi phối hợp hoàn hảo.
10
Hai tiếng sau, tôi và anh ta ngồi trên sofa, nhìn nhau trân trối.
“Tôi bị anh trừng phạt xong rồi, giờ có thể đi được chưa?”
Kỷ Kiến Châu liếc xuống vết đỏ lừ trên cổ do tôi cào, bật cười khẽ.
“Em gọi đây là sự trừng phạt từ tôi?”
Tôi: “…”
Ai bảo được chứ, tại tôi không kiềm chế được mỗi khi chạm vào cơ thể anh ta thôi!
Nhưng tôi không dám nói ra, chỉ cúi đầu lặng lẽ mặc quần áo.
Khi tôi chuẩn bị rời đi, Kỷ Kiến Châu lên tiếng.
“Đi đâu?
“Hôm nay là buổi xem mắt của chúng ta, về nhà tôi sẽ nói với bố tôi và bố em rằng tôi đã chọn em.”
Tôi: “…”
Toang rồi, toang thật rồi!
Tên này bắt đầu trả thù tôi rồi!
11
Kỷ Kiến Châu không hề nói đùa.
Tôi vừa về đến nhà, mở điện thoại ra xem, đã thấy bố tôi thông báo tin vui trong nhóm chat gia đình.
Cả gia tộc đều đang chúc mừng tôi.
[Quả nhiên Đài Đài nhà chúng ta quá xuất sắc, ngay cả tam thiếu gia của Tinh Nghệ cũng dễ dàng nắm trong tay!]
[Bắt được thái tử gia của Tinh Nghệ còn khó hơn giành giải thưởng diễn xuất. Từ giờ trở đi, Đài Đài nhà chúng ta sự nghiệp, tình yêu song hành, đại thắng!]
Đến cả cô cháu gái mới 12 tuổi, vừa lên cấp hai, vì thi được hạng nhất mà được thưởng một chiếc điện thoại, cũng mở mic góp vui:
[Dì Đài Đài, con muốn học theo dì!]
Trong nhóm náo nhiệt vô cùng, còn tôi thì nằm bẹp trên sofa như một con cá chết.
Cùng lúc đó, quản lý cũng nhắn tin cho tôi.
[Xem hot search đi.]
Tôi uể oải mở Weibo ra xem.
Tin đứng top đầu bảng chính là về Kỷ Kiến Châu—
#Tam thiếu gia Tinh Nghệ tự công khai đã có bạn gái#
[Nói cô đấy, đúng không Đài Đài?]
[Bảy năm chờ đợi, cuối cùng cũng công khai rồi.]
[Lệ tỷ chúc mừng trước nhé.]
Tôi trố mắt nhìn điện thoại.
Lướt xuống, thấy có truyền thông đưa tin rằng bạch nguyệt quang của Kỷ Kiến Châu – Đường Khinh Dao – vừa trở về nước, đã nhấn like bài đăng tuyên bố có bạn gái của anh ta, nhưng lập tức xóa ngay sau đó.
Cư dân mạng đang đoán rằng bạn gái mà Kỷ Kiến Châu nhắc đến chính là Đường Khinh Dao.
Tôi cũng cảm thấy như vậy.
[Lệ tỷ, tôi và Kỷ Kiến Châu đã chia tay rồi.]
Quản lý không nhắn lại nữa, mà gọi điện thẳng cho tôi.
“Em ngốc hả? Dám chia tay với Kỷ Kiến Châu? Em phát đạt rồi hay kiếm được kim chủ mới rồi?
“Lần đầu tiên em ném ảnh chụp chung của hai đứa vào mặt chị, chị còn tưởng em ghép ảnh, sau đó chị mới bắt đầu đẩy thuyền CP của hai người.
“Em mới giành được mấy giải thưởng? Em còn trẻ, chưa định kết hôn thì cứ tiếp tục qua lại với cậu ta đi.
“Dù gì cậu ta cũng là một chỗ dựa vững chắc!
“Trong cái giới giải trí đầy thị phi này, muốn tự lực cánh sinh mà đi lên khó hơn lên trời!
“Những năm qua, nếu không có sự hỗ trợ của Kỷ Kiến Châu, em nghĩ chỉ dựa vào thực lực mà có thể đứng vững được đến bây giờ sao?
“Thực lực quan trọng, nhưng quan hệ còn quan trọng hơn!
“Haizz… Xem ra truyền thông nói không sai, bạn gái mà Kỷ Kiến Châu nhắc đến chính là Đường Khinh Dao rồi.
“Không sao, dù sao em cũng đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Nghệ rồi, chị không thể bỏ mặc em một mình chiến đấu được.
“Chị theo em bảy năm rồi, cũng không ngại tiếp tục theo em thêm nữa!”
Chị ấy đang từ chức ở Tinh Nghệ để tiếp tục làm quản lý của tôi!
Tôi xúc động đến suýt rơi nước mắt.
Những lúc quan trọng, đàn ông sao có thể đáng tin bằng chị em?!
Tôi tắt Weibo, cầm kịch bản lên đọc tiếp.
Tôi sẽ dùng diễn xuất của mình, mở ra một con đường đầy máu lửa trong giới giải trí!
12
Từ đó, tôi dốc toàn bộ tâm huyết vào bộ phim mới.
Kỷ Kiến Châu có vài lần tìm tôi, nhưng tôi đều lấy lý do bận công việc, không có thời gian gặp anh ta.
Quản lý lo chuyện tình cảm của Kỷ Kiến Châu sẽ ảnh hưởng đến tôi, nên đã bắt tay với quản lý của nam chính trong phim, quyết định tạo CP couple cho chúng tôi.
Vậy là, ngay từ khi phim còn đang quay, đã có không ít tin đồn, fan cũng liên tục ghép cặp.
Nhưng chẳng bao lâu sau, toàn bộ bài đăng liên quan đều bị xóa sạch.
Lệ tỷ nói, Đường Khinh Dao đã mua truyền thông để dọn dẹp hết.
Quả nhiên, việc đầu tiên mà bạch nguyệt quang làm sau khi trở về là xử lý kẻ thay thế.
Tôi cũng không ngạc nhiên khi Đường Khinh Dao đích thân tìm đến tôi.
Cô ta khoác một chiếc túi hàng hiệu trị giá hàng chục vạn, đội kính râm, đi giày cao gót màu đỏ rực.
Cô ta chào tôi bằng một giọng điệu nhẹ nhàng:
“Hi~”
Tôi dẫn cô ta vào quán cà phê gần nhất.
Nhưng rõ ràng, cô ta không quan tâm đến tôi, mà chỉ mải mê nhìn vào màn hình điện thoại của mình.
Tôi liếc qua.
Hình nền điện thoại của cô ta chính là nam chính trong bộ phim mới của tôi – Tống Nhiên.
Tấm ảnh vốn là ảnh CP của tôi và Tống Nhiên, nhưng cô ta đã cắt tôi ra, chỉ giữ lại mỗi Tống Nhiên.
Chà, thái độ này không thể rõ ràng hơn được nữa!
Cô ta rốt cuộc nhắm vào tôi, không chút che giấu.
Cô ta cất điện thoại đi, ngước mắt nhìn tôi, chậm rãi lên tiếng.
“Tôi tìm cô có việc.”
“Tôi biết cô muốn nói gì rồi.”
Tôi nhanh chóng lên tiếng.
Không phải lại muốn tôi rời xa Kỷ Kiến Châu sao?
Cảnh này tôi đã diễn không biết bao nhiêu lần trên phim rồi.
Mặt Đường Khinh Dao bỗng đỏ bừng.
“Cô… cô biết rồi à? Lộ liễu đến vậy sao?”
Ôi, đại tiểu thư của tôi ơi, trên mặt cô viết to đùng bốn chữ “thiếu nữ thầm mến” rồi kìa.
“Năm triệu.”
Tôi đã đọc hàng nghìn bộ tiểu thuyết ngôn tình, năm triệu là mức giá tiêu chuẩn, tôi cũng không thể đưa ra giá thấp hơn giá thị trường được.
Đường Khinh Dao suy nghĩ một lúc, sau đó nghiến răng gật đầu:
“Được! Tôi chờ tin tốt từ cô!”
Tôi cảm thấy mình ra giá hơi thấp, nhưng cô ta đã đi mất rồi.
Tôi vội vàng quay lại đoàn phim, đồng thời bắt đầu lập kế hoạch cắt đứt mọi liên hệ với Kỷ Kiến Châu.
Xem ra tôi phải nói thật với bố thôi.