“Muốn khóc thì ra ngoài mà khóc.”
“Tôi muốn ngủ.”
Bố nhìn chằm chằm vào tôi.
Như lần đầu tiên nhìn thấy tôi.
Cuối cùng.
Ông bế Lý Tranh Nghiên đang khóc lóc.
Quay người xuống lầu.
“Tất cả quay lại!”
“Khách đang đợi!”
“Bà Trương! Dẫn Nhị tiểu thư đi thay quần áo!”
Anh cả lườm tôi một cái sắc lẻm.
Rồi cũng theo xuống.
Mẹ đi sau cùng.
Bà không nhìn tôi.
Chỉ khẽ nói.
“An Sinh…”
“Con thay đổi rồi.”
Tôi đóng cửa lại.
“Người ai mà không thay đổi.”
“Hoặc thay đổi tốt.”
“Hoặc thay đổi xấu.”
“Tôi chỉ trở nên lười mà thôi.”
“Không biết phu nhân đây thuộc loại nào?”
Mẹ không trả lời.
Lặng lẽ khóa cửa.
Tôi nằm lại trên chiếc giường nhỏ.
Nghe tiếng nhạc dưới lầu vang lên trở lại.
Đặt cái gạt tàn bên gối.
Ừm.
Tay nghề cũng không tệ.
Sau đêm đó.
Không khí trong nhà có chút kỳ lạ.
Lý Tranh Nghiên không còn “vô tình” đi ngang gác xép nữa.
Ánh mắt bố mẹ nhìn tôi.
Nhiều thêm chút phức tạp.
Như không nhận ra.
Lại như bối rối.
Chỉ có Lý Kiến Công.
Vẫn trừng mắt lạnh lùng.
“Đừng tưởng giở chút khôn vặt là có thể lật mình!”
“Nghiên Nghiên mới là con gái duy nhất của nhà họ Lý!”
“Mày là cái thá gì!”
Tôi đang dùng nồi nhỏ nấu mấy cái bánh bao đông lạnh bà Trương lén đưa.
Hơi nóng bốc lên.
“Ồ.”
“Bánh bao thơm thật.”
“Anh ăn không?”
Hắn nghẹn lại.
Mặt đỏ bừng.
“Ai thèm!”
Quay người bỏ đi.
Tôi vớt một cái bánh bao lên.
Thổi thổi.
Cắn một miếng.
Nhân hẹ trứng gà.
Thơm.
Lại trôi qua một thời gian yên ổn.
Cho đến khi trường của Lý Tranh Nghiên tổ chức văn nghệ.
Cô ta đàn piano.
Tiết mục kết màn.
Cả nhà đều phải đi cổ vũ.
Sáng sớm.
Mẹ lại mở cửa gác xép.
“An Sinh.”
“Hôm nay Nghiên Nghiên biểu diễn.”
“Con cũng đi.”
“Cả nhà.”
“Đầy đủ chỉnh tề.”
Tôi trùm chăn.
“Không đi.”
“Buồn ngủ.”
Mẹ nhẫn nhịn.
“Cứ coi như ra ngoài hít thở không khí.”
“Con đã ở gác xép bao lâu rồi?”
“Không sợ ẩm mốc à?”
Tôi trở mình.
“Mốc cũng hay.”
“Khỏi thấy ánh sáng mà chết.”
Mẹ cuối cùng nổi giận.
“Lý An Sinh!”
“Đừng có được voi đòi tiên!”
“Hôm nay con đi cũng phải đi!”
“Không đi cũng phải đi!”
“Bà Trương!”
“Tìm cho nó bộ quần áo tử tế!”
“Trói cũng phải lôi đi!”
Tôi ngồi dậy.
Nhìn gương mặt mẹ đỏ bừng giận dữ.
“Được.”
“Tôi đi.”
“Nhưng đừng hối hận.”
Mẹ sững người.
“Ý con là gì?”
Tôi hất chăn xuống giường.
“Không ý gì.”
“Đi làm nền thôi.”
“Nghề cũ.”
“Yên tâm.”
“Lần này.”
“Tôi sẽ chuyên nghiệp hơn chút.”
Trong nhà hát.
Đèn đuốc rực rỡ.
Rất đông người.
Bố mẹ dẫn tôi.
Ngồi ở hàng ghế VIP phía trước.
Lý Kiến Công thì đi cùng Lý Tranh Nghiên chuẩn bị hậu trường.
Mẹ nhỏ giọng cảnh cáo tôi.
“Lát nữa ngồi yên đấy.”
“Đừng gây chuyện.”
“Nhớ vỗ tay cho Nghiên Nghiên.”
“Nghe rõ chưa?”
Tôi gật đầu.
“Ừ.”
Đèn dần tắt.
Chương trình bắt đầu.
Hát hò, múa, kịch ngắn, ngâm thơ.
Khá náo nhiệt.
Cuối cùng.
MC giới thiệu.
“Tiếp theo xin mời thưởng thức!”
“Bạn Lý Tranh Nghiên lớp 11C3!”
“Biểu diễn piano độc tấu!”
“‘Dành cho Elise’!”
Tiếng vỗ tay vang dội.
Dưới ánh đèn sân khấu.
Lý Tranh Nghiên mặc váy voan trắng.
Như thiên nga trắng kiêu kỳ.
Bước lên sân khấu.
Cúi chào.
Ngồi xuống trước đàn piano.
Ngón tay đặt lên phím.
Tiếng đàn vang lên.
Du dương mê hoặc.
Bố mẹ nghe mà mê mẩn.
Mặt đầy tự hào.
Mọi người xung quanh thì thầm to nhỏ.
“Đó là thiên kim thật nhà họ Lý sao?”
“Chơi hay thật!”
“Nghe nói đứa giả thì… hừ, chẳng ra gì…”
“Đúng rồi, nghe nói ăn trộm đánh người…”
“Bị nhốt trên gác xép rồi…”
“Sao hôm nay lại được thả ra?”
“Ai biết… đừng lại định làm gì xấu nữa nhé…”
Tôi dựa vào ghế mềm mại.
Nhắm mắt dưỡng thần.
Tiếng đàn ru ngủ.
Hiệu quả không tệ.
Bản nhạc kết thúc.
Tiếng vỗ tay như sóng biển.
Lý Tranh Nghiên đứng dậy cúi chào.
Nụ cười ngọt ngào.
Ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt cô ta.
Bất chợt.
Ánh mắt cô ta lướt qua hàng ghế khán giả.
Rơi vào người tôi.
Khóe môi cong lên một nụ cười rất nhạt.