2
Nghe có vẻ nực cười – với thành tích đoạt giải tại các cuộc thi thiết kế kiến trúc quốc tế, cùng những dự án mang tính biểu tượng mà tôi từng tham gia, không ít công ty hàng đầu trong ngành từng mời tôi về làm việc.
Thế mà vì sự nghiệp của Cố Thời Diễn, tôi sẵn sàng giấu tên, làm một nhân viên thiết kế bình thường trong công ty của anh ta.
Thậm chí lúc mang thai, tôi vẫn thức đêm sửa bản vẽ cho anh.
Bao nhiêu bản thiết kế ký tên anh, có bao nhiêu trong số đó là do tôi thực hiện?
Bao nhiêu dự án mang về lợi nhuận hàng trăm triệu, là kết quả từ công sức của tôi?
Đã không thể đếm xuể nữa rồi.
Tôi lái xe lặng lẽ bám theo Cố Thời Diễn, thấy chiếc Porsche của anh ta rẽ vào một khu nghỉ dưỡng kín đáo ở ngoại ô.
Nam nữ trưởng thành một mình đến nơi này, mục đích không cần nói cũng rõ.
Cố Thời Diễn hiếm khi lột bỏ vẻ lịch lãm thường ngày, vội vã ôm eo Tô Niệm Niệm.
Anh ta cúi đầu hôn lên tai cô ta, thì thầm:
“Bảo bối, anh sắp nhịn không nổi rồi.”
“Em không biết đâu, từ lúc Hạ Tinh Miên mang thai, tay chân sưng như bánh bao, bụng thì to như quả bóng.”
“Bây giờ bụng đầy vết rạn da, lớp mỡ nhỏ mãi không tiêu nổi.”
Anh ta làm ra vẻ ghê tởm, rùng mình một cái:
“Anh chỉ cần nhìn cô ta thôi cũng thấy buồn nôn rồi.”
Tô Niệm Niệm che miệng cười duyên, ngón tay khẽ vẽ vòng tròn trên ngực anh ta.
“Sinh con thật đáng sợ… Nhân lúc con gái anh còn nhỏ, anh ly hôn với Hạ Tinh Miên đi được không?”
“Như vậy trong ký ức của con bé, em sẽ là người mẹ duy nhất.”
Giọng họ dần xa khuất. Tôi bình tĩnh ghi lại số phòng của họ.
Tất cả điều này sẽ trở thành bằng chứng quan trọng nhất trong vụ kiện ly hôn.
Trưa hôm sau, khi tôi bế con gái mở cửa bước vào nhà, mùi thức ăn thơm ngào ngạt ập vào mũi.
Cố Thời Diễn đeo tạp dề, vừa từ bếp bước ra với một bát canh nóng hổi trên tay. Trên bàn đã dọn sẵn năm món mặn, một món canh.
Anh ta ngẩng lên thấy chúng tôi, lập tức nở nụ cười dịu dàng, vô cùng tự nhiên đón lấy con bé rồi hôn nhẹ lên má nó.
“Vợ ơi, về đúng lúc quá, toàn là món em thích nè.”
Chỉ nhìn cảnh này thôi, ai cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình ba người hạnh phúc.
Chồng chu đáo, vợ đảm đang, con gái đáng yêu, trên bàn là bữa cơm gia đình nóng hổi, không khí ngập tràn cảm giác ấm áp của cuộc sống.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, đằng sau sự dịu dàng này là bao nhiêu bẩn thỉu và toan tính.
Anh ta thậm chí không hỏi: “Hai mẹ con đi đâu vậy?”, cũng chẳng quan tâm con có khóc không, tôi có mệt không.
Vừa ngồi xuống ăn được vài miếng, Cố Thời Diễn đã đặt đũa xuống, giọng nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản đối:
“Gần đến giờ rồi, em nên đi làm đi.”
Tôi ngẩng lên nhìn anh ta. Khóe môi vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng.
“Niệm Niệm nói sáng nay em không đến công ty.”
“Cô ấy thức trắng đêm để làm việc, sáng nay vẫn tự nguyện tăng ca, còn đặc biệt ở lại chờ để hướng dẫn em làm việc.”
“Vốn dĩ em đã kém hơn người khác, còn ôm con chạy lung tung trong giờ làm, như vậy coi sao được?”
Vài câu nói thẳng vào mặt, không chút nể nang.
Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn nhìn rõ con người thật của Cố Thời Diễn.
Sự dịu dàng là giả, quan tâm là giả, đến cả bữa cơm gia đình này cũng chỉ là đạo cụ để anh ta tiếp tục đóng vai “người chồng hoàn hảo”.
Còn tôi – suýt nữa lại bị lớp vỏ bọc ấy lừa thêm lần nữa.
Tôi đẩy cửa bước vào phòng họp, khựng lại.
Những đồng nghiệp vốn đang được nghỉ phép lại có mặt đầy đủ, ánh mắt sắc bén như dao dao nhìn tôi.
“Một trợ lý thiết kế nhỏ nhoi, mà bắt cả đội ngũ tiền bối phải chờ một mình cô, mặt dày thật đấy.”
“Có người trước khi nghỉ thai sản làm ra một đống thiết kế lỗi, giờ xảy ra án mạng lại giả vờ vô can, thật biết gây ác cảm.”
“Bớt nói đi, lỡ người ta lấy điện thoại ra quay clip, nói bọn mình bắt nạt mẹ bỉm ở nơi làm việc, rồi đòi tự tử các kiểu, ai chịu trách nhiệm được?”
Tô Niệm Niệm ngồi ngay ngắn ở ghế chính, lớp trang điểm tinh tế không che được sự đắc ý trong mắt cô ta.
Cô ta gõ nhẹ lên bàn, cả phòng họp lập tức yên lặng.
“Nửa năm trước tôi vì lòng tốt mới cho cô cơ hội rèn luyện, không ngờ lại để lại một tai họa lớn như thế.”
“Hạ Tinh Miên, cô có biết tòa nhà đó hôm nay đã sập không? Hơn chục người chết đấy!”
Tôi cảm thấy máu trong người đông cứng lại.
Tay run rẩy cầm lấy bản dự án trên bàn, giấy kêu sột soạt trong tay tôi.