Cúp máy, tôi vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Việc này, đã vượt quá giới hạn của thương nghiệp — đây là tội phạm kinh tế cấp cao.
Tối hôm đó về nhà, tôi thấy Lục Dũ Thâm đang đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn ra màn đêm ngoài kia, ánh mắt sâu thăm thẳm.
“Chúng ta phải tìm cách đột nhập vào nhà máy đó.” Tôi nói.
“Tôi nói rồi, quá nguy hiểm.”
“Vậy anh có cách tốt hơn không?” Tôi phản bác.
Anh quay đầu lại nhìn tôi, đột nhiên nở nụ cười:
“Giản tổng, khích tướng với tôi vô dụng. Nhưng… tôi thật ra có một kế hoạch.”
“Kế hoạch gì?”
“Tuần sau, thành phố tổ chức dạ tiệc từ thiện thường niên dành cho giới doanh nhân.
Người phụ trách khu vực châu Á của Chimera — biệt danh ‘Rắn Lục’ — sẽ tham dự.”
“Anh định ra tay ở buổi tiệc?”
“Không.”
Anh lắc đầu.
“Buổi tối hôm đó là lúc bọn chúng sơ hở nhất.
‘Rắn Lục’ và ban lãnh đạo Chimera đều sẽ xuất hiện tại dạ tiệc, nên nhà máy kia — chính là kẽ hở tốt nhất để hành động.”
“‘Chúng ta’?” Tôi bắt được từ khoá.
“Anh nói ‘chúng ta’?”
“Đúng vậy. Chúng ta.”
Anh bước đến gần, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên ánh sáng mà tôi chưa từng thấy — ánh sáng của một thợ săn, vừa nguy hiểm, vừa phấn khích.
“Giản Tư Huyền, cô có dám cùng tôi, chơi một ván lớn không?”
Tôi nhìn anh, nhìn kẻ đã đấu đá với tôi suốt mười năm trời.
Nhưng giờ phút này, tôi bỗng nhận ra — chúng tôi giống nhau.
Sinh ra để thuộc về chiến trường.
Thuộc về mạo hiểm.
Tôi đưa tay ra.
“Giao dịch thành công.”
Anh nắm lấy tay tôi — ấm áp, vững vàng.
Lần này, không còn là sự thử thách hay đối đầu, mà là lời cam kết vững chắc giữa hai kẻ đồng đội thực thụ.
Ngày diễn ra dạ tiệc từ thiện cuối cùng cũng đến.
Tôi và Lục Dũ Thâm ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau xuất hiện tại buổi tiệc với tư cách là cặp đôi quyền lực được giới truyền thông săn đón nhất thành phố.
Tôi mặc một chiếc váy nhung dài màu đen, thanh lịch mà huyền bí.
Còn anh — một bộ vest xám đậm được cắt may hoàn hảo, như một quý tộc bước ra từ châu Âu thời trung cổ.
Chúng tôi khoác tay nhau, trên mặt luôn giữ nụ cười tiêu chuẩn, băng qua những lời tâng bốc của giới doanh nhân và giới truyền thông.
“Lục tổng, Lục phu nhân, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp!”
“Giản Thị và Lục Thị liên thủ, tương lai không thể lường được nha!”
Bên ngoài là hào nhoáng, nhưng bên trong, cả tôi và anh đều đang âm thầm tính toán thời gian hành động.
Nửa buổi tiệc, tôi nhìn thấy mục tiêu của chúng tôi — “Rắn Lục”, người đứng đầu khu vực châu Á của Chimera.
Hắn là một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài nho nhã, đeo kính gọng vàng, tay cầm ly champagne, đang nói cười vui vẻ với các quan chức thành phố.
Nếu không biết thân phận thật sự của hắn, e rằng chẳng ai đoán được hắn chính là con rắn độc đang giật dây phía sau mọi biến động.
Lục Dũ Thâm ghé sát tai tôi, giọng thấp chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Người mặc vest trắng bên cạnh hắn là trưởng bộ phận an ninh của nhà máy wafer (bán dẫn).
Tối nay, bọn chúng đều có mặt ở đây.”
“Thời điểm hành động?”
“Mười phút nữa, tôi sẽ ‘vô tình’ làm đổ rượu vang lên bản sơ đồ hệ thống điện thành phố, gây mất điện tạm thời khu vực phía Tây.
Thời gian chỉ có năm phút.
Người của cô đã sẵn sàng chưa?”
“Yên tâm.”
Tôi liếc mắt ra xa, ra hiệu cho trợ lý — người đang cải trang thành phục vụ.
Mười phút sau, cả sảnh tiệc bỗng tối sầm — “tách!” — đèn toàn hội trường tắt ngóm.
Một tiếng hốt hoảng vang lên, tiếp theo là những tiếng xôn xao, la hét.
“Đừng hoảng, chỉ là chập điện!”
Giọng Lục Dũ Thâm trầm ổn, vang dội, nhanh chóng ổn định tình hình.
Còn tôi — lợi dụng bóng tối trong tích tắc, lặng như mèo rút khỏi hội trường.
Một chiếc xe van màu đen đã đợi sẵn ngoài cửa.
Tôi nhanh chóng thay bộ đồ tác chiến bó sát màu đen, tóc dài được buộc gọn gàng phía sau.
“Giản tổng, mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Trong xe là đội kỹ thuật giỏi nhất của tôi.
“Xuất phát!”
Chiếc xe phóng vút đi như tên rời cung, lao thẳng đến nhà máy wafer bị bỏ hoang ở vùng ngoại ô phía Tây.
Cùng lúc đó, Lục Dũ Thâm cũng rút khỏi buổi tiệc bằng lối khác, lấy cớ đi vệ sinh.
Chúng tôi tách ra hành động — anh chịu trách nhiệm đánh lạc hướng, tôi thì đột nhập và thu thập chứng cứ.
15 phút sau, xe dừng tại rìa nhà máy.
Đúng như dự đoán, vì mất điện và dạ tiệc, lực lượng an ninh nơi đây mỏng đi thấy rõ.
“Máy bay không người lái đã khởi động.
Góc đông nam có hai lính gác đang tuần tra, góc tây bắc có một điểm mù trong hệ thống camera.”
Kỹ thuật viên trong tai nghe báo cáo.
“Ba phút nữa, tôi sẽ xâm nhập hệ thống bảo mật dự phòng, tạo một cảnh báo giả để dụ lính gác rời vị trí.
Giản tổng, chị chỉ có 90 giây để chui vào qua ống thông gió ở phía tây bắc.”
“Đã rõ.”
Tôi nhìn tòa nhà thép lạnh ngắt trước mặt, tim đập thình thịch vì căng thẳng pha lẫn hưng phấn.
Chiến dịch bắt đầu.
Ba phút sau, cảnh báo vang lên inh ỏi trong nhà máy.
Hai lính gác lập tức chạy về phía âm thanh, chửi thề không ngớt.
Chính là lúc này!
Tôi nhẹ nhàng leo tường, ẩn mình trong bóng tối,
di chuyển như gió đến điểm mù camera, bẻ khóa nắp ống thông gió và chui vào trong.
Ống dẫn hẹp và ngột ngạt, mùi gỉ sắt và bụi khiến tôi muốn hắt hơi.
Tôi lần theo bản vẽ truyền qua tai nghe, bò như một con rắn trong mê cung kim loại chật hẹp.
“Giản tổng, bên dưới chính là phòng thí nghiệm trung tâm. Tôi đang bẻ khóa mã cửa.”
Tôi dừng lại, nhìn xuống qua khe thông gió.
Phòng thí nghiệm sáng trưng — chắc chắn đang dùng nguồn điện dự phòng.
Mấy kỹ thuật viên mặc áo blouse trắng đang bận rộn quanh một cỗ máy khắc chip khổng lồ.
Ở giữa phòng, trong một buồng kính không bụi, là một con chip ánh xanh lam đang phát sáng — đã được tạo hình hoàn chỉnh.
Chúng thật sự đã làm được!
“Mật mã mở khóa thành công! Nhưng chỉ có 30 giây trước khi báo động được kích hoạt lại!”
Không thể do dự nữa.
Tôi nhảy xuống từ khe thông gió, hạ cánh chuẩn xác trên sàn phòng lab.
Nhân viên nghiên cứu hoảng hốt nhìn tôi như thể tôi từ trên trời rơi xuống.
Tôi lao như tên bắn đến bàn điều khiển trung tâm, ghim mạnh chiếc USB mã hoá đặc biệt vào cổng dữ liệu!
【Đang sao chép dữ liệu……10%……30%……】
“Có người xâm nhập!”
Tiếng hét vang lên, một người ấn nút báo động!
Còi hú vang lên đinh tai!
Toàn bộ nhà máy rúng động!
【Đang sao chép……70%……90%……】
Bên ngoài có tiếng chân người chạy rầm rập và tiếng hét:
“Bắt nó lại!”
【Hoàn tất sao chép!】
Tôi rút USB ra, quay người chạy thục mạng về phía cửa thoát hiểm.
Nhưng đúng lúc đó —
Một gã đàn ông mặc đồng phục an ninh chắn ngay lối ra, trong tay là một con dao sắc lạnh ánh lên ánh thép.
Tôi thoáng lạnh sống lưng. Không ngờ người của bọn chúng quay lại nhanh như vậy.
“Giao thứ đó ra.”
Gã đàn ông cầm dao, ánh mắt hung hãn, bước từng bước áp sát tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại, nhưng lưng đã chạm vào cánh cửa kim loại lạnh ngắt, không còn đường lui.
Tay tôi siết chặt chiếc USB — vật chứng sống còn quyết định vận mệnh của cả hai gia tộc.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, “RẦM!” — cửa bên kia phòng thí nghiệm bị đá văng tung tóe.
Một bóng người quen thuộc xuất hiện như thần binh giáng thế.
Lục Dũ Thâm.
Anh vừa trải qua một trận đấu sống còn, áo vest không thấy đâu, sơ mi trắng dính đầy bụi bẩn, khoé môi còn vương máu.
Nhưng đôi mắt kia — vẫn sắc bén đến kinh người.
“Đụng vào cô ấy thử xem…
Tao sẽ khiến mày hối hận vì đã được sinh ra.”
Giọng anh trầm, không to, nhưng mỗi chữ như găm thẳng vào não người.
Gã đàn ông khựng lại, rõ ràng không ngờ lại có người xông vào.
Hắn lưỡng lự nhìn tôi, rồi nhìn sang Lục Dũ Thâm, cân nhắc tình hình.
Chính khoảnh khắc do dự ấy, Lục Dũ Thâm hành động.
Nhanh như báo, anh lao thẳng tới, chỉ một chiêu gọn ghẽ đã đoạt lấy con dao, xoay cổ tay, ép lưỡi dao lên cổ đối phương.
Tất cả diễn ra trong chưa đến ba giây.
Tôi thậm chí chưa kịp phản ứng.
“Nói — ai sai mày tới?”
Giọng anh lạnh như băng, không chút cảm xúc.
Tên kia vẫn ngoan cố, nhưng cổ tay Lục Dũ Thâm hơi siết lại, lưỡi dao rạch ra một đường máu mảnh.
“Tao hỏi lại lần nữa.”
“Là… là ông Rắn Lục! Là hắn sai tôi tới!”
“Trong nhà máy còn bao nhiêu người?”
“Bọn họ… đều đi theo dõi anh rồi… trong này… chỉ còn mình tôi…”
Một cú chặt gọn ghẽ.
Gã gục xuống, bất tỉnh.
Lục Dũ Thâm quay sang, bước nhanh tới bên tôi, mắt đầy lo lắng:
“Cô có sao không? Có bị thương không?”
Tôi lắc đầu. Tim vẫn đang đập thình thịch.
“Lấy được rồi chứ?”
Tôi mở bàn tay ra.
Chiếc USB nhỏ nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay tôi.
Anh thở phào, nắm lấy tay tôi:
“Đi! Nơi này không thể ở lâu hơn nữa!”