“Chà chà, chẳng phải là Tư Huyền và… em rể sao?”
Hắn cố tình kéo dài giọng, đầy mùi châm chọc,
“Đúng là khách quý đấy nhé. Tôi còn tưởng, hai người cưới xong ngày hôm sau là phân phòng ngủ luôn rồi cơ.”
Giản Minh vẫn luôn nhăm nhe chiếc ghế CEO của tôi, suốt ngày ngáng chân sau lưng.
Tôi vừa định mở miệng, Lục Dũ Thâm đã nhanh hơn một bước, khẽ kéo tôi sát vào lòng, cử chỉ thân mật nhưng giọng điệu thì lạnh nhạt:
“Có vẻ anh họ rất quan tâm đến đời sống hôn nhân của chúng tôi. Nhưng đây là việc riêng của vợ chồng tôi, không cần anh bận tâm.”
Một câu khiến Giản Minh cứng họng.
Ông nội ngồi ở vị trí chính giữa, trông thấy chúng tôi thì trong đôi mắt đục ngầu thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp.
“Dũ Thâm đến rồi à, mau ngồi.”
Chúng tôi tiến tới, Lục Dũ Thâm kính cẩn dâng lên món quà mừng thọ — một bức họa sơn thủy quý hiếm của danh gia tiền bối, nay đã thất truyền.
Ông nội vốn yêu thư họa, ánh mắt lập tức sáng lên:
“Có lòng rồi.”
Bữa tiệc bắt đầu, nhưng bàn tiệc thì ngầm sóng ngầm mãnh liệt.
Mấy bà cô, dì, mợ thay phiên nhau “tấn công”:
“Tư Huyền à, khi nào định có con đây?”
“Dũ Thâm này, hai đứa đều bận thế, ở nhà ai là người nấu ăn vậy?”
Tôi vừa đau đầu nghĩ xem nên ứng phó thế nào, Lục Dũ Thâm đã nhã nhặn tiếp lời.
Vừa dịu dàng gắp thức ăn cho tôi, vừa mỉm cười:
“Chuyện con cái, chúng tôi để thuận theo tự nhiên thôi. Tư Huyền sự nghiệp đang khởi sắc, tôi tôn trọng lựa chọn của cô ấy.”
“Còn nấu ăn, thường là tôi nấu. Tư Huyền bận rộn, tôi không nỡ để cô ấy vào bếp.”
Anh ta nói như thật, ánh mắt cưng chiều nhìn tôi, diễn đến mức hoàn mỹ.
Dưới gầm bàn, lén giẫm chân tôi một cái, như đang khoe khoang công trạng.
Tôi vẫn mỉm cười, gắp một miếng sườn non, cũng “vô tình” giẫm lại anh ta một cú.
Một bữa tiệc gia đình, mà cảm giác như đang đóng phim gián điệp.
Tiệc tan, khách khứa đã về hết.
Ông nội gọi riêng tôi và Lục Dũ Thâm vào thư phòng.
“Các cháu khỏi phải diễn trò trước mặt ông.”
Ông thở dài, châm một điếu xì gà,
“Lần này vì liên hôn mà phải ủy khuất hai đứa rồi.”
“Ông ơi, chúng cháu hiểu mà.” Tôi khẽ nói.
Ông nhìn sang Lục Dũ Thâm:
“Dũ Thâm, ông biết cháu là người có bản lĩnh. Còn Tư Huyền từ nhỏ đã cứng đầu, cố chấp.
Sau này… mong cháu bao dung nhiều hơn.”
Lời này, chẳng khác gì đang giao con gái cả đời cho người ta.
Tôi bỗng thấy khó xử và mất tự nhiên.
Nhưng Lục Dũ Thâm lại đứng thẳng tắp, thần sắc trang nghiêm:
“Ông cứ yên tâm, chỉ cần cháu còn ở đây, sẽ luôn bảo vệ cô ấy chu toàn.”
Giọng anh ta, kiên định đến mức vang dội.
Tôi nghe vậy, trong lòng bỗng dưng có chút xao động khó hiểu.
Rời khỏi nhà tổ thì trời đã tối khuya.
Bên ngoài đổ mưa giông, hạt mưa to như hạt đậu rơi lộp độp trên cửa kính ô tô.
Tôi từ nhỏ đã rất sợ sấm sét.
Một tiếng sét nổ lớn vang lên ngay trên đầu, tôi theo bản năng co rúm người lại.
Đang lái xe, Lục Dũ Thâm dường như nhận ra.
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ bật dàn âm thanh trong xe, chuyển sang nhạc cổ điển nhẹ nhàng, rồi chỉnh điều hòa tăng nhiệt độ.
Trong khoang xe, không khí dần trở nên ấm áp và yên tĩnh.
Chỉ còn tiếng nhạc du dương và tiếng mưa rơi ngoài cửa kính.
Nỗi hoảng sợ trong lòng tôi, dần dần dịu lại.
Về đến nhà, tôi định quay về phòng mình thì—
“Đợi đã.”
Lục Dũ Thâm gọi tôi lại.
Anh đưa tôi một USB:
“Đây là danh sách khách mời đêm nay, tôi đã đánh dấu mấy người có dấu hiệu đáng ngờ — gần đây có liên hệ với ‘Chimera’.
Trong đó có cả…”
Anh dừng lại một chút.
“Anh họ cô, Giản Minh.”
Tôi cầm lấy USB, ngón tay có chút lạnh.
“Anh nghi ngờ anh ta?”
“Ánh mắt hắn nhìn tôi hôm nay,”
Anh nói,
“không giống nhìn một người em rể, mà giống đang nhìn một đối thủ chực chờ thay thế.”
“Hơn nữa, kế hoạch gọi vốn vòng C của Giản Thị, hắn là một trong số ít người nắm rõ.”
Đúng là điều tôi lo sợ nhất.
Chính người trong nhà, mới đáng sợ.
“Tôi sẽ điều tra.” Tôi nói.
“Cẩn thận.”
Anh dặn lại, rồi quay người về phòng.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng hỗn độn không rõ cảm xúc.
Người đàn ông này, ban ngày còn đấu đá với tôi không khoan nhượng, tối đến lại lặng lẽ nhắc nhở tôi phải đề phòng chính người thân của mình.
Giữa chúng tôi… mối quan hệ này, đang dần chuyển hướng sang một điều gì đó không thể kiểm soát.
Đêm khuya, mưa vẫn rơi, tiếng sấm càng lúc càng lớn.
Tôi nằm trên giường, lăn qua trở lại, không tài nào ngủ được.
Đột nhiên, cửa phòng khẽ mở.
Lục Dũ Thâm bước vào, tay cầm một ly sữa nóng.
“Ngủ không được?”
Anh đặt ly sữa lên tủ đầu giường, giọng nói dịu nhẹ.
“Uống chút đi, sẽ dễ ngủ hơn.”
Tôi nhìn anh, không nói gì.
Anh cũng không ép, chỉ lặng lẽ xoay người định rời đi.
“Lục Dũ Thâm.”
Tôi không hiểu vì sao lại gọi anh lại.
Anh dừng bước, quay đầu.
“…Cảm ơn.”
Dường như anh hơi sững người.
Một thoáng sau, khóe miệng khẽ cong lên:
“Không có gì, Lục phu nhân.”
Anh đóng cửa lại.
Phòng trở về với sự yên tĩnh.
Tôi cầm ly sữa lên, nhấp một ngụm.
Ngọt ngào. Ấm áp.
Từ dạ dày, một dòng ấm dần dần lan khắp người.
Ngoài cửa sổ, sấm sét vẫn vang.
Nhưng lần này… tôi không còn thấy sợ nữa.
Có được danh sách mà Lục Dũ Thâm đưa cho, hướng điều tra của tôi bỗng chốc rõ ràng hơn rất nhiều.
Tôi lập tức yêu cầu trợ lý bí mật trích xuất toàn bộ dòng tiền các dự án và lịch sử liên lạc trong ba tháng gần nhất của Giản Minh.
Không điều tra thì thôi, vừa tra liền giật mình khiếp vía.
Một nhà cung cấp vật liệu cấp dưới mà Giản Minh phụ trách — “Hồng Phát Kiến Tài”, tháng trước đột nhiên tuyên bố phá sản.
Thế nhưng chỉ một tuần trước khi phá sản, Giản Minh lại thông qua một tài khoản bên thứ ba, nhận được năm triệu tệ từ công ty đó dưới danh nghĩa “phí tư vấn”.
Quá bất thường.
Tôi lập tức ra lệnh điều tra lý lịch của “Hồng Phát Kiến Tài”.
Cùng lúc đó, phía Lục Dũ Thâm cũng có tiến triển.
Anh gửi tôi một email, nội dung là về một trưởng phòng phụ trách logistics quốc tế của Tập đoàn Lục Thị.
Con trai của người này, vừa nhận được thư trúng tuyển từ một trường Ivy League danh giá, kèm một suất học bổng kếch xù với nguồn gốc không rõ ràng.
Mà trường đại học đó — một trong những cổ đông lớn nhất của nó, lại chính là người sáng lập của Chimera.
Các manh mối, bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau.
“Hồng Phát Kiến Tài”… trưởng phòng logistics…
Tôi đặt hai mẩu thông tin này cạnh nhau, trong đầu bỗng hiện ra một giả thiết táo bạo.
Tôi lập tức gọi cho Lục Dũ Thâm.
“Lục Dũ Thâm, anh lập tức điều tra xem, trước khi phá sản, ‘Hồng Phát Kiến Tài’ có từng giao dịch với bộ phận logistics quốc tế của Lục Thị, liên quan đến đơn hàng kim loại quý hiếm nào không?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi giọng anh ta đầy ngạc nhiên vang lên:
“Sao cô biết?”
“Đừng nói nhảm, đi tra ngay!”
Nửa tiếng sau, Lục Dũ Thâm gọi lại.
Lần này, giọng anh ta nghiêm trọng chưa từng thấy.
“Tìm ra rồi. Đúng là có.
Là một lô hàng cobalt (cô-ban) nhập từ châu Phi — nguyên liệu cốt lõi để sản xuất chip AI.
Một tháng trước, hàng về đến cảng rồi… đột nhiên bốc hơi không dấu vết.
Người phụ trách tiếp nhận chính là trưởng phòng logistics kia.
Còn phía vận chuyển và kho bãi trong nước — do ‘Hồng Phát Kiến Tài’ phụ trách.”
Tất cả đã khớp hoàn toàn!
Mục tiêu thực sự của Chimera, không phải chỉ để đánh sập chúng tôi, mà là nhằm vào công nghệ lõi của thế hệ chip AI mà hai công ty chúng tôi đang cùng nghiên cứu!
Lô hàng cobalt biến mất đó — chính là nguyên liệu then chốt để sản xuất con chip!
Giản Minh và vị trưởng phòng kia, chính là quân cờ Chimera cài vào.
Một kẻ trộm nguyên liệu, một kẻ phụ trách “tiêu thụ”.
Sau khi việc xong, “Hồng Phát Kiến Tài” phá sản, không để lại dấu vết.
Còn Chimera — lợi dụng khoảng trống thông tin này, bán khống cổ phiếu, tấn công máy chủ, kích động nội bộ rối loạn — tất cả chỉ là nghi binh.
Mục tiêu thật sự là đánh cắp công nghệ chip!
Một chiêu “điệu hổ ly sơn” tuyệt vời, che mắt tất cả.
“Bây giờ chắc chắn chúng đang ở đâu đó, dùng nguyên liệu của chúng ta để làm bản nhái con chip của chúng ta!”
Tôi càng nghĩ càng thấy lạnh gáy.
“Tôi đại khái biết là chỗ nào rồi.”
Giọng Lục Dũ Thâm lạnh như băng:
“Khu ngoại ô phía Tây thành phố, có một nhà máy bán dẫn bị bỏ hoang, mới được Chimera thu mua lại không lâu.”
“Chúng ta phải đến đó ngay!”
“Không được.” Anh lập tức bác bỏ.
“Quá nguy hiểm. Chúng ta không có chứng cứ gì trong tay, mà xông vào thì chỉ có bị cắn ngược.”
“Chẳng lẽ cứ nhìn chúng nó lấy mất thành quả của mình?” Tôi sốt ruột.
“Bình tĩnh.”
Anh trấn an tôi.
“Tôi đã cho người giám sát 24/7. Giờ điều chúng ta cần là: bằng chứng — đủ để khiến chúng sụp đổ.”