“Tôi sợ cô ấy làm lớn chuyện, thậm chí bôi nhọ Tang Tang, ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy… nên mới bất đắc dĩ cầu hôn.”
Toàn thân Giang Vãn Diên lập tức lạnh toát!
Bản báo cáo tai nạn năm đó, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên “giáo sư hướng dẫn thiếu sót trong giám sát.”
Thế nên sau khi cha mất, không chỉ danh dự bị hủy hoại, mà còn mang tiếng nhục nhã.
Thời gian đó, lời chỉ trích và chế nhạo như bão tố đổ lên đầu cô, kéo theo cả những trận bạo lực học đường khủng khiếp.
Mẹ cô vì không chịu nổi cú sốc và những lời đồn đại, chẳng bao lâu cũng theo cha mà đi.
Từ đó cô trở thành đứa trẻ mồ côi không ai quan tâm.
Chính Cố Ngôn Quyết là người lúc đó đã ôm chặt lấy cô, nói:
“Anh nhất định sẽ điều tra rõ sự thật, trả lại sự trong sạch cho Giáo sư Giang.”
Nhưng sau đó, anh lại nghiêm túc nói với cô:
“Vãn Diên, hôm đó toàn bộ camera đều bị trục trặc.”
“Học sinh duy nhất không bị thương cũng bị sốc tâm lý nghiêm trọng, không thể ra mặt làm chứng.”
“Sự thật có lẽ chính là như vậy… nhưng em yên tâm, anh sẽ bảo vệ em cả đời.”
Khi đó cô không còn lối thoát, xem anh như sự cứu rỗi duy nhất, đem toàn bộ niềm tin và tương lai giao phó cho anh.
Mấy năm nay cô chưa từng nghĩ, anh lại vì Tô Thiển Tang mà ngay cả hôn nhân cũng có thể đem ra hy sinh!
Lúc này điện thoại sáng lên, là thông báo chính thức từ viện nghiên cứu:
“Sau khi kiểm tra, cáo buộc hành vi học thuật sai trái của cô là có thật, quyết định hủy bỏ việc tuyển dụng.”
Vỏn vẹn một dòng, đã nghiền nát tia hy vọng cuối cùng của cô.
Không thể kết thúc như vậy.
Cái chết của cha mẹ, phẩm giá của bản thân bị chà đạp, tuyệt đối không thể cứ thế bị chôn vùi.
Giang Vãn Diên đưa tay gạt mạnh nước mắt, động tác dứt khoát.
Màn hình lần nữa sáng lên, cô mở lời mời tuyển dụng từ Trung tâm Nghiên cứu Singapore, bắt đầu viết đơn xin ứng tuyển.
Sau đó cô mở một thư mục được mã hóa, bên trong là dữ liệu nghi vấn liên quan đến Tô Thiển Tang mà cô đã lưu lại suốt mấy năm qua.
Bọn họ không phải luôn quen dùng những thủ đoạn như vậy sao?
Vậy thì cô cũng muốn để Tô Thiển Tang nếm thử cảm giác đó.
Cô mở kênh tố cáo trên trang web của viện nghiên cứu, tải lên thư mục đã mã hóa.
“Tôi tố cáo bằng danh nghĩa thật, người xếp thứ hai trong kỳ xét duyệt Nghiên cứu viên trưởng – Tô Thiển Tang – có hành vi giả mạo học thuật.”
Làm xong tất cả, Giang Vãn Diên không hề dừng lại, xoay người rời đi.
Gió đêm lùa đến, cô siết chặt áo khoác, giơ tay bắt một chiếc taxi.
Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ, đúng lúc ấy điện thoại lại rung lên, là cuộc gọi từ Cố Ngôn Quyết.
Giang Vãn Diên nhìn chằm chằm vào cái tên ấy mà không hề có bất kỳ động tác nào, cho đến khi màn hình tắt ngúm.
Ngay sau đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên trong trẻo.
“Em bận không? Đừng quên tối nay đến chỗ cũ ăn mừng nhé, anh tan làm sẽ tới đón em.”
Nhìn dòng chữ này, khóe môi cô khẽ cong lên một đường cong nhạt nhòa.
Ăn mừng việc anh đã dọn sạch chướng ngại cuối cùng cho Tô Thiển Tang sao?
Giang Vãn Diên trực tiếp xóa tin nhắn, rồi mở ảnh đại diện của luật sư:
“Luật sư Trần, phiền anh nhanh chóng giúp tôi soạn thảo đơn ly hôn.”
Trở về căn hộ, cô đẩy cửa vào, ánh mắt lướt qua biệt thự nơi cô đã sống suốt năm năm.
Nơi này từng là bến đỗ mà cô mong ngóng mỗi khi mệt mỏi trở về, giờ đây đến không khí cũng trở nên ngột ngạt.
Giang Vãn Diên đi vào phòng ngủ mở tủ quần áo, lấy ra từng món đồ của mình.
Khi ngón tay chạm đến chiếc áo len xám dưới đáy rương, cô bất chợt dừng lại.
Đó là mùa đông đầu tiên sau khi họ bên nhau, cô thức đêm đan tặng anh.
Lúc ấy tay nghề vụng về, tháo ra đan lại mấy lần mới hoàn chỉnh.
Cố Ngôn Quyết vừa nhận liền lập tức mặc vào, còn ôm cô xoay mấy vòng liền:
“Vãn Diên, đây là món quà ấm áp nhất mà anh từng nhận được,” anh cười bên tai cô, “anh sẽ mặc nó cả đời.”
Thế nhưng sau này, cô hiếm khi thấy anh mặc lại.
Ký ức cuồn cuộn trào lên, mang theo từng cơn đau nhức âm ỉ.
Giang Vãn Diên nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong đáy mắt chỉ còn lại vẻ kiên quyết.
Cô nhanh chóng gom tất cả những gì liên quan đến anh, ném hết vào thùng rác.
“Cạch.” Cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra.
Ngay giây tiếp theo, cô bị ai đó kéo mạnh vào lòng – khí tức lạnh lẽo của Cố Ngôn Quyết bao phủ lấy cô.
“Tại sao không nghe điện thoại?” Anh thở dốc, hai tay nâng mặt cô lên, “Anh sợ em xảy ra chuyện.”
Ngón tay cái anh lướt nhẹ qua gò má cô, ánh mắt đầy xót xa và hối hận:
“Xin lỗi, anh tưởng đã xử lý sạch toàn bộ bản sao video, không ngờ vẫn còn sót lại.”
“Nhưng em đừng sợ, anh đã cho người đè chuyện xuống rồi, chuyện này tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới em.”
Ánh mắt Cố Ngôn Quyết sâu thẳm khóa chặt lấy cô,
từng câu từng chữ đều mang theo một loại lực lượng khiến người ta an tâm.
Giang Vãn Diên buộc phải ngẩng đầu, đối diện ánh mắt anh.
Người đàn ông trước mặt từng là cứu rỗi của cô trong vô số khoảnh khắc chạm đến bờ vực sụp đổ.
Thế nhưng lúc này, khi nhìn anh điềm nhiên nói ra những lời dối trá, cô chỉ thấy lạnh thấu tâm can.
Những lời thì thầm dịu dàng lúc nửa đêm, những lời hứa hẹn đẹp đẽ về tương lai khi xưa………
Rốt cuộc có câu nào là thật lòng?
Cố Ngôn Quyết thấy cô vẫn im lặng, theo bản năng giơ tay,
định như trước đây xoa nhẹ đỉnh đầu cô để an ủi, nhưng lại bị Giang Vãn Diên nghiêng đầu né tránh.
Động tác của anh hơi khựng lại, cuối cùng chỉ đành thu tay về.
Ánh mắt lướt qua sàn nhà, lúc này Cố Ngôn Quyết mới nhận ra sách vở và tài liệu vương vãi khắp nơi.
“Sao trong phòng lại lộn xộn thế?” Giọng anh mang theo sự quan tâm.
Giang Vãn Diên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng khô khốc:
“Mới thi xong, đang dọn mớ tài liệu cũ.”

