Hai vệ sĩ theo sau Tô Thiển Tang bước vào, lặng lẽ đóng cửa lại.

Nụ cười của Tô Thiển Tang cứng lại trên khuôn mặt.

“Anh Ngôn Quyết, có chuyện gì vậy?” Cô dè dặt hỏi.

Cố Ngôn Quyết không trả lời, chỉ đưa tay đẩy tập hồ sơ về phía trước.

“Xem đi.”

Tô Thiển Tang chần chừ bước đến, cầm tập hồ sơ lên lật mở.

Mới xem đến trang đầu tiên, sắc mặt cô đã tái nhợt.

“Đây là gì?” Giọng cô bắt đầu run rẩy,

“Anh Ngôn Quyết, mấy thứ này từ đâu ra vậy? Đây là vu khống! Có người muốn hãm hại em—”

“Xem tiếp đi.” Cố Ngôn Quyết cắt lời.

Ngón tay Tô Thiển Tang run rẩy, lật từng trang một.

Mỗi lần lật thêm một trang, sắc mặt cô lại trắng thêm một phần.

Khi nhìn thấy báo cáo giám định video giả mạo, toàn thân cô chao đảo, phải vịn vào bàn mới đứng vững.

“Không, không phải như vậy.” Cô lắc đầu, nước mắt tức thì tuôn trào, “Anh Ngôn Quyết, nghe em giải thích.”

“Mấy thứ này đều là giả, nhất định là Giang Vãn Diên muốn trả thù em!”

Cố Ngôn Quyết chậm rãi đứng lên, từng bước tiến về phía cô.

Anh rất cao, lúc này đứng thẳng người, bóng của anh gần như bao phủ toàn bộ thân hình của Tô Thiển Tang.

“Dây điện trong phòng thí nghiệm là do em thay, video ở bệnh viện là do em làm giả.”

“Ngay cả bệnh tình của em nặng thêm, cũng là em tự biên tự diễn.”

Mỗi câu anh nói ra, sắc mặt Tô Thiển Tang lại trắng thêm một phần.

Cô há miệng, định nói gì đó, nhưng không phát ra được âm thanh nào.

Cố Ngôn Quyết nhìn khuôn mặt mà anh từng tin tưởng tuyệt đối, bỗng thấy xa lạ đến mức đáng sợ.

“Tại sao?” Giọng anh lạnh đến thấu xương,

“Giang Vãn Diên rốt cuộc đã làm gì có lỗi với em mà em phải hủy hoại cô ấy như vậy?”

Tô Thiển Tang nhìn thấy sự ghét bỏ trần trụi trong mắt Cố Ngôn Quyết, đột nhiên sụp đổ.

“Là em làm thì sao?!” Cô ngẩng đầu, vẻ mặt vặn vẹo,

“Em chính là không ưa nổi cô ta, Giang Vãn Diên thì sao chứ?!”

Giọng cô the thé, chói tai đến lạ, hoàn toàn không còn vẻ dịu dàng thường ngày:

“Một con mọt sách cứng nhắc nhàm chán, ngoài làm thí nghiệm thì biết làm gì?”

“Tại sao cô ta được lấy anh? Tại sao mọi người đều cho rằng cô ta giỏi hơn em?!”

Cố Ngôn Quyết nhìn dáng vẻ phát cuồng của cô, chỉ cảm thấy buồn nôn.

“Chỉ vì vậy?” Giọng anh trầm xuống,

“Em liền hủy cả công trình nghiên cứu và danh dự của cô ấy, thậm chí còn muốn lấy mạng cô ấy?”

“Thì sao chứ!” Tô Thiển Tang bật cười, trong tiếng cười đầy vẻ u uất,

“Cố Ngôn Quyết, giờ anh còn giả vờ chính nghĩa gì nữa? Em có thể đi đến bước này, chẳng phải cũng nhờ anh sao?!”

Đồng tử Cố Ngôn Quyết co rút.

“Nếu không phải vì anh dễ dàng tin em, kế hoạch của em có thể thuận lợi như thế sao?” Khuôn mặt Tô Thiển Tang hiện rõ nụ cười điên loạn.

“Bây giờ cô ta bỏ đi rồi, anh hối hận thì liền muốn đổ lên đầu em?” Tô Thiển Tang cười đến chảy nước mắt,

“Cố Ngôn Quyết, anh nghĩ cho rõ đi, chính anh mới là người đã dồn Giang Vãn Diên đến nước này!”

Lời của Tô Thiển Tang như nhát búa đập thẳng vào tim Cố Ngôn Quyết.

Cô ta nói đúng.

Chính anh đã mù quáng tin từng lời Tô Thiển Tang,

chính anh chưa từng thực sự lắng nghe lời giải thích của Giang Vãn Diên, mới dồn cô đến tuyệt cảnh.

Người đáng bị trừng phạt nhất chính là anh.

Cố Ngôn Quyết khép mắt lại, lúc mở ra trong đáy mắt chỉ còn một mảnh băng lạnh chết chóc.

“Nói xong chưa?” Anh nhìn Tô Thiển Tang.

Tô Thiển Tang bị ánh mắt ấy làm toàn thân run lên, sự điên cuồng vừa nãy như bị hút cạn.

Cô nhìn đôi mắt không còn chút hơi ấm kia, cuối cùng cũng cảm nhận được nỗi sợ thật sự.

“Anh Ngôn Quyết, vừa rồi em chỉ nói trong lúc tức giận thôi…” Cô cố gắng níu lấy tay anh,

“Anh tha thứ cho em đi, là vì em quá yêu anh…”

Cố Ngôn Quyết hất tay cô ra, xoay người đi về phía cửa.

“Tên Cố Ngôn Quyết này!” Tô Thiển Tang gào lên sau lưng anh, “Anh định làm gì, ba tôi sẽ không tha cho anh đâu!”

Cố Ngôn Quyết không dừng bước, mở cửa phòng họp.

Ngoài cửa, thư ký và hai vệ sĩ đã đứng chờ từ lâu.

“Xử lý sạch sẽ.” Giọng Cố Ngôn Quyết không hề dao động, “Tất cả bằng chứng, nộp lên Ủy ban giám sát học thuật.”

Anh dừng lại một giây, bổ sung: “Dưới hình thức tố cáo nặc danh. Càng chi tiết càng tốt, không để lại chút khe hở nào.”

Thư ký lập tức gật đầu: “Rõ.”

Tiếng hét của Tô Thiển Tang vọng ra từ trong phòng họp: “Không, Cố Ngôn Quyết anh không thể làm thế! Ba tôi—ưm!”

Cánh cửa bị vệ sĩ đóng lại từ bên ngoài, mọi âm thanh bị chặn đứng.

Những ngày tiếp theo, viện nghiên cứu và cả mạng xã hội đều chấn động dữ dội.

Đầu tiên là Ủy ban giám sát học thuật nhận được đơn tố cáo nặc danh, liệt kê chi tiết bằng chứng gian lận học thuật của Tô Thiển Tang.

Ngay sau đó, cơ quan công an vào cuộc điều tra vụ cháy phòng thí nghiệm, mọi chứng cứ đều chỉ ra rằng chính Tô Thiển Tang đã cố ý phóng hỏa.

Giới truyền thông như ngửi thấy mùi máu, ùn ùn kéo đến.

Thân phận và xuất thân của Tô Thiển Tang, quan hệ giữa cô ta và Cố Ngôn Quyết, cách cô ta từng bước hãm hại Giang Vãn Diên…

Tất cả chi tiết bị khui ra sạch sẽ, lan truyền điên cuồng trên mạng.

“Trưởng nhóm nghiên cứu hóa ra là kẻ lừa đảo học thuật!”

“Vì muốn leo lên cao mà không ngại phóng hỏa hại người!”

“Lột trần mặt nạ ‘yếu đuối’ của Tô Thiển Tang!”

Dư luận nghiêng hẳn về một phía, phẫn nộ lên án, viện nghiên cứu lập tức ra thông báo, hủy bỏ toàn bộ chức vụ và danh hiệu của cô ta.

Tô Chấn Đông cố gắng dùng các mối quan hệ để ém nhẹm vụ việc, nhưng lần này chuyện đã quá lớn.

Chứng cứ xác thực, dư luận cuồn cuộn, thêm vào đó là sự thúc đẩy ngầm của Cố Ngôn Quyết, Tô Thiển Tang hoàn toàn thân bại danh liệt.