“Thẩm Triệt, anh đã bao giờ nghĩ đến chưa, vì sao mỗi lần Tô Nhiễm Nhiễm gặp chuyện, lại trùng hợp đến vậy – đúng vào lúc anh tiện nhất, không thể từ chối nhất?”

“Nửa năm trước, cô ấy chuyển nhà, anh vừa kết thúc một vụ án, đã quay cuồng suốt 48 tiếng, cô ấy bảo không tự chuyển được.”

“Ba tháng trước, cô ấy nghén nặng phải nhập viện, anh đang nghỉ phép, định cùng em kỷ niệm ngày cưới.”

“Một tháng trước, cô ấy đi khám thai, cũng là lúc anh được nghỉ, chúng ta vốn hẹn đi xem phim.”

“Còn tối qua, anh vừa từ phòng thẩm vấn ra, đã ba ngày chưa chợp mắt, cô ấy lại bảo nhà có trộm.”

Tôi kể từng việc một, giọng không lớn, nhưng từng chữ đều rõ ràng.

Sắc mặt Thẩm Triệt từ đỏ chuyển sang trắng, môi mấp máy, lại không thể nói ra lời phản bác.

“Tất cả chỉ là trùng hợp thôi!”

Cuối cùng anh vẫn cố gắng biện minh,

“Chẳng lẽ em muốn anh trơ mắt nhìn một phụ nữ mang thai gặp chuyện mà làm ngơ sao?”

“Em chưa từng bắt anh làm ngơ.”

Tôi nhìn anh, từng chữ từng lời:

“Em chỉ muốn anh chia một chút trách nhiệm và lòng trắc ẩn ấy cho vợ của anh. Khi anh lao tới vì cô ấy, có thể quay đầu lại nhìn một cái – xem người vợ của anh có cần anh không.”

Nói xong, tôi cầm lấy túi xách:

“Thỏa thuận em để trên bàn, khi nào anh nghĩ thông rồi, ký xong gọi điện cho em. Vài hôm tới em sẽ về nhà bố mẹ ở.”

Tôi không cho anh bất kỳ cơ hội nào để phản ứng, mở cửa, rời đi.

Tôi biết, những lời này với một người trọng tình trọng nghĩa như anh, tàn nhẫn đến mức nào.

Nhưng đau dài không bằng đau ngắn.

Có những vết mưng mủ, chỉ có thể dùng con dao sắc nhất mới cắt bỏ tận gốc.

Ngày thứ ba sau khi tôi dọn về nhà mẹ đẻ, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Triệu – đồng nghiệp của Thẩm Triệt.

Đầu dây bên kia, giọng Tiểu Triệu gấp đến mức gần như bật khóc.

“Chị dâu! Mau tới bệnh viện Nhất Thành! Đội trưởng Thẩm… anh ấy bị bắn rồi!”

Tim tôi chùng xuống, các ngón tay cầm điện thoại lập tức tái nhợt.

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ lớp vỏ ngụy trang và bình tĩnh của tôi suýt nữa vỡ nát.

Tôi gần như phải dùng toàn bộ ý chí phi thường mới giữ được giọng mình bình ổn.

“…Khoa nào?”

“Khoa cấp cứu, phòng phẫu thuật khẩn cấp! Bác sĩ nói viên đạn nằm gần tim, cần người nhà ký gấp giấy phẫu thuật!”

“Tôi không phải người nhà anh ấy.”

Tôi nghe thấy chính giọng mình lạnh lùng như người xa lạ,

“Chúng tôi đang làm thủ tục ly hôn.”

Đầu dây bên kia, Tiểu Triệu sững lại, rồi là tiếng gào đầy phẫn uất:

“Chị dâu! Lúc này rồi mà chị còn giận dỗi? Đội trưởng Thẩm có thể chết đó!”

“Vậy thì để Tô Nhiễm Nhiễm ký.”

Tôi cúp máy, toàn thân run rẩy.

Tôi biết Thẩm Triệt sẽ không chết.

Dù viên đạn nguy hiểm, nhưng với thể chất của anh và trình độ y tế của bệnh viện Nhất Thành, anh sẽ vượt qua.

Điều tôi sợ, là kế hoạch của mình sẽ vì phát súng này mà sụp đổ hoàn toàn.

Tôi ép mình phải bình tĩnh lại, thay đồ, lái xe đến bệnh viện.

Khi tôi đến trước cửa phòng cấp cứu, nơi đó đã có một vòng người vây quanh.

Đồng nghiệp của Thẩm Triệt ai nấy sắc mặt nghiêm trọng, mắt đỏ hoe.

Vừa thấy tôi, Tiểu Triệu lập tức lao đến, nắm chặt cánh tay tôi:

“Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi! Mau ký giấy đi!”

Tôi hất tay cậu ta ra, lấy từ trong túi ra bản thỏa thuận ly hôn và một cây bút, đi thẳng tới trước mặt bác sĩ ở cửa phòng cấp cứu.

“Bác sĩ, tôi là vợ của Thẩm Triệt, Ôn Tĩnh.”

Tôi đặt bản thỏa thuận mạnh lên bàn tiếp tân của y tá,

“Cho anh ấy ký vào đây trước. Ký xong, tôi sẽ lập tức ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.”

Lời tôi nói khiến cả hành lang lập tức rơi vào im lặng chết chóc.