“Mười lăm năm trước, cha mẹ tôi gặp tai nạn xe. Mẹ qua đời sau khi sinh tôi, còn tôi bị một người giúp việc có dã tâm tráo đổi, rời xa người thân suốt mười lăm năm.”
“Khi ông nội tìm được tôi, vì lòng tốt mà không đuổi Phương Nhã Nhu đi, còn cho cô ta tiếp tục mang họ Phương.”
Tôi chiếu lên bức ảnh gia đình ở biệt thự cũ của nhà họ Phương. Trong ảnh, Phương Nhã Nhu mặc lễ phục sang trọng đứng cạnh ông nội, còn tôi chỉ mặc đồng phục học sinh, đứng lặng lẽ ở một góc.
“Trước lúc qua đời, ông nội để lại cổ phần cho tôi, và tặng cho Phương Nhã Nhu một căn biệt thự.”
“Nhưng suốt những năm qua, cô ta vẫn dùng danh nghĩa tiểu thư nhà họ Phương để khoe khoang bên ngoài.”
“Nhân dịp này, tôi chính thức tuyên bố: từ nay nhà họ Phương chấm dứt mọi quan hệ với Phương Nhã Nhu, không còn cung cấp bất kỳ tài nguyên nào nữa.”
Fan của Thẩm Mặc Thanh hoàn toàn sụp đổ.
Tôi xoay người rời đi.
Vừa đến cửa phòng bệnh, đã nghe bên trong vang lên một tiếng “rầm” nặng nề, tiếp theo là tiếng hét thảm của Phương Nhã Nhu.
“Con đĩ con nhà osin hèn mọn kia!”
Qua cánh cửa khép hờ, mẹ chồng đang túm tóc Phương Nhã Nhu đập vào tường.
“Nếu không phải vì mày đang mang thai giọt máu nhà họ Thẩm…”
Bà ta giơ tay tát liền hai cái, “Tao đã sớm dìm chết mày rồi!”
Phương Nhã Nhu ôm mặt gào khóc, “Con sai rồi… con chỉ là quá sợ hãi thôi…”
“Sợ à?”
Mẹ chồng đạp mạnh một cú vào bụng cô ta, “Để con tao mắc kẹt trong xe đang cháy còn mày bỏ chạy một mình, loại như mày cũng xứng sao?”
Trên giường bệnh, Thẩm Mặc Thanh vặn vẹo dữ dội, “Mẹ! Không được đánh Nhã Nhu!”
Hắn gào lên.
“Mẹ còn dám động vào cô ấy, con rút ống thở tự sát cho mẹ xem!”
Bàn tay mẹ chồng khựng giữa không trung, như bị sét đánh trúng.
“Nhã Nhu là người con yêu duy nhất trong đời.”
“Nếu mẹ dám làm cô ấy tổn thương thêm một chút, con sẽ để mẹ tận mắt chứng kiến con chết.”
Mẹ chồng ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc nức nở.
“Mặc Thanh! Tỉnh lại đi!”
Sắc mặt ba chồng xanh mét.
“Phương Nhã Nhu là loại đàn bà tâm địa hiểm độc, con không thấy sao…”
“Ba mẹ không hiểu gì hết!”
Thẩm Mặc Thanh cắt ngang, lồng ngực quấn băng phập phồng dữ dội.
Con mắt phải còn nguyên vẹn của hắn dán chặt vào Phương Nhã Nhu, tràn ngập si mê.
“Nhã Nhu, chờ anh khỏi bệnh… chúng ta kết hôn…”
Khóe miệng Phương Nhã Nhu khẽ giật giật.
Hắn vươn cánh tay băng bó kín mít, muốn nắm tay cô ta.
“Anh chỉ yêu em.”
Ánh mắt sắc bén của ông bà Thẩm dán chặt vào người cô ta.
“Mặc Thanh…”
Phương Nhã Nhu cố gắng nặn ra một nụ cười, “Điều quan trọng nhất bây giờ là anh phải mau chóng hồi phục…”
Cô ta khéo léo lùi lại nửa bước, tránh khỏi bàn tay hắn đang với tới.
Đáy mắt thoáng hiện một tia chán ghét khó nhận ra.
Thẩm Mặc Thanh lại như thể được an ủi lớn lao, khóe môi dưới lớp băng mở ra một nụ cười hạnh phúc.
“Anh biết mà, em sẽ chờ anh.”
Tối hôm đó, scandal giữa Thẩm Mặc Thanh và Phương Nhã Nhu lập tức leo lên hot search.
#Nam thần lưu lượng dùng giấy đăng ký kết hôn giả#Gây bão
#Giả tiểu thư, thật tiểu tam#Gây bão
#Sự thật vụ tai nạn xe Thẩm Mặc Thanh – Phương Nhã Nhu#Hot
Truyền thông thi nhau tung những lời lẽ cay nghiệt, lột trần cặp chó nam nữ kia không sót mảnh vải.
Ngược lại, danh tiếng của tôi lại đảo chiều chỉ sau một đêm, thậm chí có người còn lặn lội đến bệnh viện chỉ để nhìn tôi một cái.
Thẩm Mặc Thanh tức đến mức suốt ngày đập phá đồ đạc trong phòng bệnh, nhưng lại không tìm thấy tôi.
Mọi người đều ngầm hiểu với nhau – không ai nói cho hắn biết.
“Người tiếp theo.”
Tôi không ngẩng đầu mà gọi số.
Cửa phòng khám bỗng bị đẩy mạnh mở tung.
Thẩm Mặc Thanh ngồi trên xe lăn, toàn thân băng bó như xác ướp, con mắt duy nhất còn lại đầy tia máu.
“Cô định đi đâu? Viện trưởng nói cô sắp đi tu nghiệp?”
“Liên quan gì đến anh?”
Tôi tiếp tục viết bệnh án.
“Không ai được đi đâu cả!”
Hắn như phát điên, xoay xe lăn lao thẳng đến trước mặt tôi, “Cô phải ở lại chữa trị cho tôi!”
“Chẳng phải anh có bác sĩ điều trị chính rồi sao? Kỹ thuật của bác sĩ Vương rất tốt.”
“Đồ chó má!”
“Còn ai giỏi hơn cô chứ? Trong mơ rõ ràng là cô…”
“Anh cũng biết đó chỉ là giấc mơ?”
Tôi lắc lắc tay, “Tôi hiện tại, không làm được nữa.”
Con ngươi hắn co rút dữ dội, thở hồng hộc.
“Cô nói dối! Là cô không muốn thấy tôi khá lên!”
“Tôi có lý do gì để mong anh khá lên?”
Tôi cười lạnh, “Năm đó kết hôn, là vì nhà họ Thẩm sắp phá sản, quỳ xuống cầu xin nhà họ Phương liên hôn. Sao lúc đó anh không dám nói muốn cưới Phương Nhã Nhu? Vì anh biết rõ cô ta không đại diện được cho nhà họ Phương.”
“Chính tiền nhà tôi cứu được Thẩm thị, là các mối quan hệ của ông nội tôi đưa anh nổi tiếng.”

