Trong hai anh thanh mai trúc mã, tôi chọn một người.
Tỉnh dậy thì thấy bình luận bay đầy màn hình.
【Nữ phụ tỉnh rồi kìa, tối qua màn hình đen suốt, nam chính mất sạch hình tượng rồi hu hu.】
【Không sao đâu, nữ chính của chúng ta tiêu chuẩn cao lắm, chỉ cần hơn một tiếng thôi, nam chính cũng hết cách nên mới lấy nữ phụ ra luyện tay mà.】
【Hai nam chính thay phiên tập dợt lâu như thế, con nữ phụ chết tiệt ăn mảnh ngon ghê, đổi tôi đi!】
【Cô ta đâu phải “Tiền Lai”, rõ là “tiền phong” (tiền đạo) mà!】
Tôi suy nghĩ một lúc.
Rồi huých người đàn ông đang ngủ say bên cạnh.
“Này, anh có phải không được không vậy?”
“Hôm qua chỉ có hơn hai mươi phút thôi đấy.”
1
Sau khi màn hình lại đen lần nữa.
Bình luận bắt đầu lướt như điên.
【Đệt nữ phụ giỏi ghê, nói một câu mà lại nuốt trọn nam chính, đổi tôi đóng hai tập được không?!】
【Cứ đắc ý đi nữ phụ ạ, đợi đấy xem hai nam chính lần lượt bỏ cô ta để chạy theo nữ chính yêu tinh đi rồi biết.】
Tôi dùng chân đá nhẹ lưng Trần Lê.
“Hết sức rồi hả? Bế tôi đi tắm đi.”
Anh ta nắm lấy cổ chân tôi, giọng khàn khàn: “Lai Lai, lại muốn hả?”
Trong phòng tắm.
Tiếng nước dần ngừng lại.
Trần Lê bước ra, trên mặt lộ vẻ áy náy.
“Lai Lai, lát nữa anh có việc, hôm nay không đưa em về được.”
Bình luận cười ha hả.
【Việc gì chứ, rõ là muốn chạy đi nịnh nữ chính yêu tinh còn gì.】
【Nữ phụ cứ tưởng mình quyến rũ vô song, thật ra là luyện tay xong thì đi tìm người khác thôi. Đợi đi, nam chính sẽ nâng mặt nữ chính lên mà hôn say đắm cho xem.】
【Khoan đã, lúc nãy tay nam chính chẳng phải mới sờ chân nữ phụ à?】
【Cô ta có bị hôi chân không vậy trời ơi á á á á á!!!】
Bình luận đang gào thét.
Tôi dừng lại, ngừng mặc đồ.
Mỉm cười nhìn anh ta.
“Anh đi làm đi, tôi tự về được.”
Tôi thật sự không hiểu.
Người lớn mà, ai cần gì lấy nấy thôi, mấy bình luận đó tưởng tôi sẽ đần mặt ra à?
Một mình đứng trước cổng khách sạn.
Chiếc xe thể thao đời mới chầm chậm dừng lại trước mặt tôi.
Lộ ra một gương mặt cực kỳ cao quý.
“Sao giờ này gọi cho tôi?”
Tôi cười với anh ta.
“Nhớ anh thôi mà.”
Bình luận gào lên.
【Đệt, không phải đây là nam thần duy nhất của nữ chính sao?! Sao anh ta lại ở đây!!!】
2
Bọn họ đâu có biết.
Thanh mai trúc mã của tôi không phải hai mà là ba người.
Ngoài hai người kia.
Còn người đàn ông bên cạnh, đang chăm chú lái xe.
Từ nhỏ, mỗi kỳ nghỉ đông hè đều là anh ấy đi cùng tôi.
Thời gian tiếp xúc cũng không kém gì hai người kia chút nào.
Bình luận sôi nổi hẳn lên.
【Nam thần duy nhất của nữ chính yêu tinh chính là Giang Hâm mà! Mỗi lần lại gần đều không kiềm được bị khí chất trên người anh ấy thu hút! Sao Giang Hâm lại quen Tiền Lai vậy chứ!】
【Tôi chịu hết nổi rồi, lật mấy chương sau mới biết nữ chính nhìn thấy 22 của Giang Hâm đó! Con số đó! Á á á! Gào thét chạy vòng vòng!!!】
22?
Tôi liếc nhìn anh.
Bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trên vô lăng, cúc áo sơ mi cài đến tận cổ, phong thái nho nhã, ánh mắt thâm trầm mà kiềm chế.
Rõ ràng động tác nhìn thẳng phía trước.
Vậy mà vành tai lại bắt đầu đỏ lên.
Phía sau, tiếng còi xe thúc giục vang không ngừng.
Anh như không nghe thấy, quay sang nhìn tôi: “Sao vậy? Lai Lai?”
Tôi hỏi anh: “Anh… 22 hả?”
Anh như có chút thất vọng, khởi động xe, thở dài bất đắc dĩ.
“Lai Lai, anh năm nay 27 rồi.”
Điều hòa trong xe bật mạnh quá.
Tôi quay mặt đi, tìm chuyện để nói: “Không phải trong công ty mà, cài cúc áo thế này nghiêm túc quá.”
3
Cả đêm không ngủ, hậu quả hiện rõ.
Ngủ bù xong đã ba giờ chiều.
Điện thoại đầy tin nhắn của Thẩm Tuấn Ngôn.
【Lai Lai, bận không?】
【Sichuan Phoenix Building lại có món mới rồi, nguyên liệu toàn hàng bay thẳng về, tối dẫn em đi ăn nhé?】
Tôi không trả lời.
Bình luận lại ào lên.
【Đồ ngốc nữ phụ, hoàn toàn không ý thức được mình chỉ là công cụ trong trò chơi của nam nữ chính, còn tưởng hai nam chính đều thích cô ta cơ.】
【Tiếc ghê, hai nam chính còn không biết, ý đồ của họ giống hệt nhau. Vì an toàn cho nữ chính nên mới tìm nữ phụ như vậy, ít ra là người quen biết rõ.】
【Hehe, đến lúc sau phát hiện đều từng luyện với nữ phụ rồi, mới có thể cùng nữ chính “song tu” chứ!】
【Ôi má! Có thể tua nhanh được không, tôi hóng không chịu nổi!】
【Bạn bên trên ơi, quần lót của bạn rớt rồi kìa!】
【Kệ đi! Chính đoạn này nè, nữ phụ mà tới là sẽ đụng ngay nam nữ chính của chúng ta đó, rồi khóc lóc đau lòng để Thẩm Tuấn Ngôn thừa cơ luyện tập hăng hái luôn!】
Ngón tay tôi khựng lại.
Điện thoại reo.
Nghe giọng Thẩm Tuấn Ngôn dịu dàng, tôi khẽ thở ra.
“Thẩm Tuấn Ngôn, đợi em chút.
“Em trang điểm một tí nhé…”