2
Vậy thì không cần tôi chết, họ vẫn có thể gặp nhau – chẳng phải quá hoàn hảo sao?
Tôi không cần mất Hương Hương, cô ấy thậm chí còn có thể trở thành chị dâu tôi, tại sao lại không vui?
Tôi vội đặt một phần ăn đôi rồi gửi cho Hương Hương xem.
Nhưng sau đó, bình luận hiện lên làm tôi như rơi vào hầm băng lạnh buốt:
【Nam chính sắp về nhà, nam nữ chính sắp gặp nhau!】
【Chẳng lẽ nữ phụ không phải chết nữa?】
【Cô ta nhất định phải chết, vì vụ tai nạn năm xưa là do bố mẹ gây ra. Họ áy náy nên để lại toàn bộ tài sản cho nữ chính.】
【Nữ phụ không chết, nam chính chỉ là cậu ấm nhà giàu, không có quyền thừa kế. Đó cũng là lý do anh ta phải tự lập ở nước ngoài suốt mấy năm qua.】
【Thôi thì, vì hạnh phúc của cặp đôi chính, nữ phụ mau chết đi cho rồi.】
Mấy dòng “nữ phụ mau chết” tràn màn hình khiến tim tôi đau nhói.
Nếu không phải vì mấy năm nay tôi nỗ lực học tâm lý để điều chỉnh bản thân, thì với sự yếu đuối của tôi trước đây, chắc tôi đã nhảy lầu rồi.
Dù họ là ai đi nữa, tôi cũng sẽ không để người khác định đoạt vận mệnh của mình.
Tại sao tôi phải chết chứ?!
Hương Hương thấy tôi gửi phần ăn đôi, lập tức chạy qua.
“Cảm ơn Tiểu Hà bảo bối, yêu cậu!”
Cô ấy hôn nhẹ lên mặt tôi rồi cười nói: “Mẹ mình bảo tối nay qua nhà ăn cơm đấy.”
Vì cô ấy luôn quan tâm đến tôi, nên đã trở thành khách quen ở nhà tôi. Mẹ tôi thường rủ cô ấy qua ăn cơm, còn mua quần áo và đồ trang điểm cho cô nữa.
Cô ấy cũng chẳng ngại gọi mẹ tôi là “mẹ”, trước đây tôi thấy chuyện đó rất ấm áp. Nhưng giờ thì như mắc nghẹn trong cổ họng.
“Tôi không khỏe, về trước đây. Phần ăn cậu tự dùng đi.”
Tôi mặc cho Hương Hương gọi với theo, lạnh mặt bước ra khỏi công ty.
Tôi không thèm xem bình luận nữa. Không cần cũng biết chắc họ đang chửi rủa mình.
Dù sao trong mắt họ, tôi luôn là người sai.
Ngồi vào xe, tôi đã nghĩ ra cách để ngăn Hương Hương gặp anh trai tôi.
Chỉ cần trong mấy ngày này không để cô ấy tới nhà tôi là được.
Tôi nghe mẹ nói anh tôi về nước để dự đám cưới bạn học, ba ngày sau sẽ rời đi.
Tôi chỉ cần kiên trì ba ngày, không cho họ gặp nhau là đủ –
Tức chết đám bình luận kia!
Nghĩ đến đây, lòng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn, liền gọi một cuộc cho tổng giám đốc công ty.
Chưa đến nửa tiếng sau, Hương Hương nhắn tin cho tôi:
“Hu hu hu, tối nay không qua nhà cậu ăn cơm được rồi. Cái ông Vương đáng chết giao cho mình dự án mới, phải tăng ca, chắc phải làm xuyên đêm luôn đó!”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì bình luận đã nổ tung.
【Cướp kịch bản à? Nữ phụ dám ngăn cản nam nữ chính gặp nhau sao?】
【666, nữ phụ sao trông như có não thế này?】
【Phải tin vào hào quang của nam nữ chính, cuộc gặp định mệnh này không ngăn được đâu.】
【Ngồi hóng nữ phụ bị vả mặt.】
Được thôi. Họ muốn chơi? Vậy thì cứ thử xem sao.
Về đến nhà, ba mẹ tôi đã bắt đầu chuẩn bị đón anh trai trở về.
Mẹ tôi bảo cô giúp việc dọn dẹp lại phòng anh, còn lấy chăn mới ra đem đi phơi nắng.
“Tiểu Hà bảo bối về rồi à, con cũng háo hức gặp lại anh trai lắm đúng không?”
Mẹ cười rồi cố ôm tôi một cái, nhưng bà gầy quá, tay còn không ôm nổi vòng eo tôi.
Tự nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ:
“Mẹ ơi, con muốn đăng ký trại huấn luyện giảm cân. Con muốn thay đổi.”
Mẹ tôi nghe xong, ánh mắt sáng rực lên như trẻ con được quà.
Từ trước đến nay, ba mẹ luôn mong tôi thay đổi. Nhưng giảm cân đâu phải dễ, tôi toàn bỏ cuộc chỉ sau vài ngày.
Và đúng như dự đoán, bình luận bắt đầu chế giễu ồ ạt.
【Lại nữa rồi, thấy mà phát tởm. Mỗi lần đều bỏ cuộc giữa chừng, rồi lại kéo Hương bảo của tụi tôi vào chịu đựng.】
【Đúng đó! Suốt ngày khóc lóc đòi Hương Hương đến “cứu”, trông như không có não vậy!】
【Hương Hương của tụi tôi cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không thể chịu nổi đâu!】
【Chạy mau đi Hương bảo! Béo vậy mà cũng muốn hại người ta!】
【Nói nhỏ thôi… nhưng hình như nữ chính cũng chẳng mặn mà gì chuyện nữ phụ giảm cân.】
Vừa có một bình luận trái chiều xuất hiện thì lập tức bị đám đông chửi rủa lấn át.
Nhưng câu nói đó khiến tôi khựng lại.
Nghĩ kỹ lại, mỗi lần tôi bắt đầu giảm cân, Hương Hương dường như… không thực sự giúp đỡ.
Lúc tôi mới vào trại huấn luyện, mấy ngày đầu cô ấy rất tích cực cổ vũ, còn xúi tôi tập luyện quá sức, nói là để gây ấn tượng với huấn luyện viên, giúp tôi xây dựng tự tin.
Nhưng khi tôi bắt đầu kiệt sức, tinh thần tuột dốc, cầu cứu cô ấy,
Cô luôn lập tức chạy đến an ủi, lén mang đồ ăn ngon vào cho tôi.
Sự thiếu kỷ luật của tôi khiến cân nặng cứ tăng rồi giảm liên tục, huấn luyện viên tức giận mắng mỏ.
Cô ấy lại ôm tôi, dịu dàng dỗ dành: