Tôi nhìn đống đồ tươi sống, bắt đầu thấy đau đầu.

Kỹ năng nấu ăn của tôi chỉ dừng lại ở nấu mì và chiên trứng.

Chu Nghiễn liếc tôi một cái, không nói gì.

Anh xắn tay áo thun trắng, để lộ cánh tay săn chắc, bắt đầu xử lý nguyên liệu.

Động tác dứt khoát gọn gàng.

Cạo vảy cá, rút chỉ tôm, thái thịt… mượt mà như nước chảy mây trôi, chẳng khác gì đầu bếp chuyên nghiệp.

【????? Ảnh đế còn biết nấu ăn nữa à???】

【Kỹ năng dùng dao kia kìa! Phong thái kia kìa! Đúng là ẩn giấu tài năng!】

【Vào bếp, ra phòng khách, dắt con, đánh trận, cái gì cũng biết! Kỷ Chiêu dựa vào đâu vậy trời!】

【Dựa vào việc cô ấy sinh con cho ảnh đế chứ sao nữa (gato quá đi)!】

Tôi không giúp được gì, đành dắt Ninh Ninh đi rửa rau.

Ninh Ninh đứng trên ghế nhỏ, nghiêm túc rửa một cây xà lách, nước bắn đầy mặt.

“Mẹ ơi, mẹ xem Ninh Ninh rửa có sạch không?”

“Rất sạch, Ninh Ninh giỏi quá!” Tôi dùng khăn lau mặt cho bé.

Bên kia, Chu Nghiễn đã bắt đầu xào đồ ăn.

Dầu nóng trong chảo kêu xèo xèo, hương thơm nhanh chóng lan tỏa.

Ninh Ninh hít hít mũi: “Thơm quá! Bố giỏi ghê!”

Chu Nghiễn lắc chảo, ngọn lửa bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt nghiêng không biểu cảm của anh.

Trong ánh lửa nhảy múa, tôi như thấy khóe môi anh… thoáng cong lên rất nhanh.

Bữa tối được dọn lên bàn.

Món nào cũng đầy đủ sắc – hương – vị.

Mấy gia đình còn lại nhìn sang với ánh mắt đầy u oán.

Ninh Ninh ăn đến miệng bóng nhẫy, không ngừng khen: “Cơm bố nấu ngon nhất! Ngon hơn mẹ nấu gấp trăm lần!”

Tôi: “…”

Chu Nghiễn gắp một con tôm đã bóc vỏ, rất tự nhiên bỏ vào bát tôi.

“Ăn cơm đi.”

Giọng anh vẫn đều đều, không mang chút cảm xúc.

【Gắp đồ ăn rồi kìa! Tôi thấy rồi đó!】
【Tuy mặt lạnh nhưng hành động thật lòng đấy chứ!】
【Ảnh đế sụp hình tượng rồi! Cái gì mà lạnh lùng cấm dục cơ mà!】
【Rõ ràng là kiểu bạn trai ngoài lạnh trong ấm, bố nhà người ta (đã chuyển sang trạng thái “hắc hóa”)】

Sau bữa tối là tiết mục “Góc nói thật trong căn nhà nhỏ”.
Một phần để thúc đẩy giao lưu cha mẹ – con cái, nhưng thật ra là để moi tin hot.

Căn phòng được trang trí rất ấm cúng, ánh đèn dịu nhẹ.

MC tươi cười rạng rỡ:
“Chào mừng anh Nghiễn, Chiêu Chiêu và bé Ninh Ninh dễ thương của chúng ta! Trước tiên, chắc ai cũng tò mò muốn hỏi Ninh Ninh: con năm nay mấy tuổi rồi nè?”

Ninh Ninh ngồi giữa tôi và Chu Nghiễn trên chiếc sofa nhỏ, đung đưa chân:
“Con bốn tuổi rưỡi rồi ạ!”

“Wow, bốn tuổi rưỡi, là người lớn nhỏ rồi đó nha! Vậy con thích bố hay mẹ hơn nào?”

Câu hỏi kinh điển gây sát thương.

Tất cả ống kính đồng loạt chĩa về phía Ninh Ninh.

Ninh Ninh nghiêng đầu, suy nghĩ rất nghiêm túc.

“Con thích cả hai!”

MC rõ ràng chưa hài lòng với đáp án an toàn này, nhẹ nhàng dẫn dắt:
“Nếu nhất định phải chọn một người thì sao? Ví dụ, bố và mẹ cùng rơi xuống biển, con sẽ cứu ai trước?”

Vừa dứt câu, ngay cả Chu Nghiễn cũng hơi nhíu mày.

Tôi thì bắt đầu thấy căng thẳng, nhìn Ninh Ninh không chớp mắt.

Ninh Ninh chớp mắt mấy cái, nhìn tôi, rồi lại nhìn Chu Nghiễn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó như đang rất khó xử.

Sau đó, bé chìa ra hai bàn tay nhỏ múp míp, một tay nắm tay Chu Nghiễn, tay kia nắm lấy tay tôi.

Giọng non nớt nhưng rành rọt rõ ràng:
“Ninh Ninh nắm tay bố bằng tay trái, nắm tay mẹ bằng tay phải, chúng ta cùng trèo lên nhé!”

Cả hiện trường yên lặng một giây.

Ngay sau đó là tiếng cười và vỗ tay rôm rả.

Ngay cả MC cũng không nhịn được mà khen:
“Ninh Ninh đúng là em bé vừa thông minh vừa ấm áp!”

【Aaaaaa Ninh Ninh đúng là thiên thần nhỏ!!】
【Câu trả lời xuất sắc luôn! Chỉ số EQ max level!】
【Là do Kỷ Chiêu dạy tốt đúng không? Trẻ con mà nghĩ được thế này à?】
【Cũng có thể là do ảnh đế dạy đó chứ?】

MC cười xong, chuyển chủ đề, quay sang nhìn tôi và Chu Nghiễn:
“Vậy thì… anh Nghiễn, chị Chiêu, về những tin đồn trên mạng thời gian gần đây — hai anh chị có thể chia sẻ một chút tại đây được không?”

Không khí bỗng chốc lặng ngắt.

Tất cả ống kính, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía hai chúng tôi.

Bình luận cũng bắt đầu bùng nổ:

【Rồi rồi rồi! Chính kịch bắt đầu!】
【Nói đi! Có phải thật sự giấu cưới giấu con không!】
【Chờ xem Kỷ Chiêu bị bóc phốt!】
【Ảnh đế nói gì đi! Nói là bị ép đi!】

Tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

Theo bản năng, tôi quay sang nhìn Chu Nghiễn.

Anh vẫn không có biểu cảm gì đặc biệt, kính râm đã tháo ra từ lúc vào phòng, đôi mắt sâu thẳm dưới ánh đèn trông bình tĩnh lạ thường.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt dừng lại vài giây trên mặt tôi.

Rồi anh quay về phía máy quay, giọng đều đều nhưng rõ ràng:

“Hai từ.”
“Là tôi.”

Cả trường quay chấn động.

MC cũng ngơ ra: “Ý của anh Nghiễn là…”

Ánh mắt Chu Nghiễn quét qua cả trường quay, cuối cùng dừng lại trên người Ninh Ninh đang ngồi bên cạnh tôi.

“Ninh Ninh là con trai tôi.”

Anh ngừng một nhịp, rồi nói thêm:

“Con ruột.”