Nửa đêm mười hai giờ, tôi vừa hoàn thành bản phân tích cho một hồ sơ tuyệt mật cấp S thì điện thoại riêng rung liên hồi như phát điên.
Là tin nhắn thoại từ nhóm phụ huynh trong lớp vẽ của con gái tôi, giọng người giáo viên vẽ ngạo mạn vang lên:
“Triển lãm cá nhân của tôi cần mỗi phụ huynh tài trợ một chút.
Mẹ của Tiên Tiên à, chị tài trợ 1 kg vàng nhé.”
Do tài khoản bị đóng băng vì nhiệm vụ đặc biệt, tôi nhắn lại trong nhóm:
“Xin lỗi, thẻ của tôi tạm thời bị khóa do công việc, không thể chuyển tiền.”
Cô ta cười khẩy: “Không có tiền thì nói đại đi, còn bày đặt thẻ bị khóa.”
“Ai biết chị có làm chuyện gì mờ ám nên bị phong tỏa không?”
“Chồng tôi là Thái tử gia của cảng thành đấy, chị được tôi kêu tài trợ là phúc phận của chị, còn dám làm mất mặt tôi?”
Ngay sau đó là một tấm ảnh khiến tôi toàn thân chấn động.
Người đàn ông đứng cạnh cô ta, mặc bộ vest mà chính tay tôi đặt riêng cho chồng mình Cố Vũ Xuyên tháng trước.
Chẳng lẽ hắn đã quên mất năm xưa mình vào nhà họ Tô làm rể như thế nào sao?
Phụ huynh trong nhóm vừa nhìn thấy ảnh liền thi nhau nịnh bợ.
“Thì ra cô Lâm chính là phu nhân nhà họ Cố!”
“Tôi tài trợ 1 triệu!”
“Vậy tôi tặng một bức tuyệt phẩm của đại sư Tề!”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì trợ lý đã vội vàng báo cáo: “Cục trưởng Tô, hành động Hắc Hà cần ngài lập tức quay về đơn vị.”
Tôi lập tức phấn chấn hẳn, mở mic thoại trong nhóm:
“Được, tôi không chỉ tài trợ một ký vàng, mà còn chuẩn bị một món quà bất ngờ cho cô giáo nữa!”
…
Tắt thoại nhóm, tôi lấy ra chiếc hộp từ ngăn kéo trong thư phòng.
Tài liệu bên trong chính là bản hợp đồng tiền hôn nhân.
Năm đó, Cố Vũ Xuyên chỉ là con riêng không được sủng ái, quỳ gối cầu xin tôi giúp hắn ngồi lên ngôi Thái tử gia của cảng thành.
Nói là tình nguyện làm chó của tôi cả đời, tám mươi phần trăm tài sản đều sẽ thuộc về tôi.
Vậy mà giờ đây, chiếc nhẫn kim cương hồng từng là vật đính hôn hắn dốc sạch gia tài mua tặng tôi, lại đang nằm trên tay Lâm Kiều Kiều.
Xem ra dây xích buộc chó lỏng quá lâu, hắn thật sự tưởng mình là người rồi.
Tôi lập tức liên hệ luật sư, yêu cầu chiếu theo bản hợp đồng mà thanh lý toàn bộ tài sản dưới tên Cố Vũ Xuyên.
Trời sắp sáng, con gái tôi dụi mắt thức dậy.
Tôi đưa Tiên Tiên đến lớp vẽ rồi chuẩn bị lái xe đến buổi triển lãm mà Lâm Kiều Kiều nói.
Vừa mở điện thoại, thấy cô ta đang livestream khoe tranh, còn nói chồng cô ta sắp tới mang quà đến cổ vũ.
Ngay lúc ấy, livestream bị cuộc gọi từ Cố Vũ Xuyên ngắt giữa chừng.
“Vợ ơi, anh nhớ em quá, tháng sau sinh nhật em rồi.”
“Anh muốn xin em một tỷ để chuẩn bị sinh nhật cho em.”
Tôi gật đầu đồng ý, cúp máy xong liền khóa thẻ đen của hắn.
Vừa đến trung tâm triển lãm, thấy ngay đám phụ huynh vây quanh Lâm Kiều Kiều, gật gù nịnh nọt.
Thấy tôi đến, mọi ánh mắt theo hướng của Lâm Kiều Kiều liền nhìn sang, lập tức thay đổi thái độ.
“Ủa, không phải nói thẻ bị khóa, không thể tài trợ sao? Gì đây, một đêm bám được kim chủ nên thẻ được mở lại rồi hả?”
“Cũng đừng cố quá mà làm màu, cùng lắm chị quỳ xuống lạy bọn tôi một cái, bọn tôi có thể gắng gượng giúp chị tài trợ.”
“Dù sao lớp vẽ của bọn tôi toàn nhà giàu quyền quý, chẳng thiếu ba đồng lẻ này đâu, chị không chen vào được thì đừng cố.”
Lâm Kiều Kiều liếc tôi một cái, ánh mắt rơi trên sợi dây chuyền “Trái tim đại dương” nơi cổ tôi.
“Đồ hồ ly tinh, chị dựa vào đâu mà đeo sợi dây chuyền chồng tôi mua tặng tôi?”
Vừa nói vừa giơ tay định giật lấy, đám phụ huynh thấy vậy cũng xông vào như muốn cấu xé.
Tôi lách người né đi, đám người đó liền ngã nhào xuống đất.
Lâm Kiều Kiều chỉ vào mũi tôi chửi: “Chị là thứ gì mà dám tới đây ăn vạ? Một ngón tay của chồng tôi cũng đủ đè chết chị!”
Tôi lạnh giọng: “Cái người mà cô gọi là chồng, chẳng qua là rể nhà tôi.”
Vừa nói vừa lấy ra bản hợp đồng tiền hôn nhân.
Trên đó ghi rõ: Cố Vũ Xuyên tình nguyện giao 80% tài sản, trở thành rể nhà họ Tô, cuối văn bản còn có tên và dấu vân tay của hắn.
Đám phụ huynh lập tức dao động.

