Thậm chí, có lần tôi chỉ rời đi một lát,

mà chiếc bàn bị lật úp, đồ đạc văng tứ tung.

Trong không khí, vang lên những lời xì xào:

“Cô ta thật sự nghĩ công ty không làm gì được à?”

“Trước cổng công ty mà cũng dám ngồi lâu thế à?”

“Không xử lý công khai được, thì xử lý ngầm thôi…”

Đến hôm đó, tôi dựng lên bên bàn một tấm bảng mới tinh:

[Đang phát trực tiếp – Hãy giữ nụ cười nhé!]

Ngay lập tức,

mọi bàn tay “vô tình” chìa ra đều cứng đờ giữa không trung.

Dù sao, trước ống kính phát sóng trực tiếp,

ai lại muốn trở thành “nhân vật nổi tiếng kế tiếp” cơ chứ?

Tôi chỉnh lại bàn ghế gọn gàng, tâm trạng phơi phới,

cập nhật thêm một bài nữa:

[Ngày thứ 15 chấm công. Ma cao một thước, đạo cao một trượng. Trời vẫn nắng.] 🌤

9

Chiều hôm đó,

Tiểu Diệp bất ngờ gửi cho tôi một tin nhắn, kèm theo hàng loạt icon tức giận:

【Thanh Thanh! Tức chết mất! Cậu mau xem cái này đi!!】

Tôi mở đường link cô ấy gửi, là một bài đăng nổi bật trên một ứng dụng việc làm nổi tiếng.

Bài viết nặc danh, được ghim ngay đầu trang, tiêu đề đập thẳng vào mắt:

“Sau khi bị sa thải vẫn bám riết không buông – Cảnh tượng thật khó coi?”

Nội dung bên trong được “biên tập” vô cùng công phu:

Một đoạn video tôi im lặng trong buổi team building, bị chú thích là

“Tính cách lập dị, khó hòa nhập tập thể.”

Một tấm ảnh tôi gục đầu trên bàn làm việc, bị ghi là

“Giờ làm việc công khai lười biếng, ngủ gật.”

Một đoạn ghi âm cắt khúc từ cuộc họp, trong đó tôi thừa nhận có lỗi kỹ thuật,

bị gắn mác

“Lỗi nghiêm trọng trong lõi hệ thống là do cô ta.”

Thậm chí còn có vài tấm ảnh chụp lén tôi ngồi làm việc trước cổng công ty,

góc chụp cố ý méo mó,

biểu cảm bị gán là “tự mãn”, “mặt dày không biết xấu hổ”.

Bên dưới là vô số bình luận phẫn nộ của cư dân mạng:

【Công ty nuôi cô ta ba năm, thế là quá nhân đạo rồi!】

【Không tạo ra giá trị thì nghỉ đi, muốn người ta nuôi à?】

【Đúng là loại không biết xấu hổ, đúng kiểu vô địch thiên hạ.】

Tiểu Diệp tức đến mức gửi liên tiếp mấy đoạn ghi âm:

“Tớ phải lập mười tài khoản để vào cãi nhau với bọn họ!”

Tôi bình tĩnh gửi lại cho cô ấy một icon xoa đầu:

【Đừng nóng. Sự thật lúc đầu luôn nằm trong tay số ít người.

Cứ để họ diễn cho xong vở kịch này đã.】

Sau đó,

người qua lại trước cổng công ty nhìn tôi ngày càng công khai,

chỉ trỏ, bàn tán không chút kiêng dè.

Tôi vẫn thản nhiên, chậm rãi mở điện thoại,

đăng thêm một dòng mới:

[Ngày thứ 20 chấm công. Cứ để viên đạn bay thêm chút nữa. Rồi trời sẽ lại nắng.] ☀️

10

Đúng lúc bài đăng bôi nhọ tôi dần dần hạ nhiệt,

một bài viết mới bất ngờ leo thẳng lên top 1 tìm kiếm nóng với tiêu đề:

“Sự thật về vụ sa thải: Ghi chép thực tế việc từ chối bồi thường và cảnh ép buộc rời đi”

Bài viết được trình bày mạch lạc, dẫn chứng đầy đủ, như ba nhát búa giáng xuống mạnh mẽ.

Nhát búa thứ nhất: Làm rõ sự thật.

Bài viết lần lượt phản bác mọi cáo buộc sai sự thật trước đó:

– Cái gọi là “im lặng trong buổi team building” thực ra là vì tôi từ chối chơi trò “hôn người khác giới” do quản lý Hoàng đề nghị.

– Bức ảnh “ngủ trong giờ làm” thực ra là lúc tôi ngủ gật mười phút sau nhiều đêm tăng ca liên tục, chờ kết quả kiểm thử.

– Đoạn ghi âm “thừa nhận lỗi kỹ thuật” là tôi cố tình đứng ra nhận trách nhiệm thay cho nhân viên mới trong nhóm.

Nhát búa thứ hai: Dữ liệu biết nói.

Bài viết đăng kèm báo cáo dữ liệu thực tế trích xuất từ hệ thống nội bộ công ty:

Số lần lười làm (mò cá): 0

Xếp hạng lười làm: cuối bảng

Năng khiếu “mò cá”: thấp nhất

Giờ tăng ca: cao nhất phòng

Mức độ đóng góp hiệu suất: cao nhất phòng

Toàn bộ số liệu đều là dữ liệu công khai trong nhóm phát triển.

Nhát búa thứ ba: Pháp lý và chứng cứ hiện trường.

Từ lần gặp đầu tiên với nhân sự, toàn bộ file ghi âm yêu cầu bồi thường hợp pháp đều được lưu lại.

Đoạn camera giám sát ghi cảnh quản lý Hoàng xô đẩy tôi trước cổng công ty.

Các video từ nhiều góc độ khác nhau ghi lại việc có người “vô tình” phá hoại đồ đạc của tôi.

Và cả đoạn ghi âm cảnh sát hòa giải tại chỗ:

“… Cốt lõi vấn đề là tranh chấp lao động, đề nghị công ty tuân thủ quy trình pháp lý khi chấm dứt hợp đồng…”

Chứng cứ rõ ràng như núi — và làn sóng dư luận lập tức đảo chiều.

Bình luận trên mạng biến thành một “hiện trường lật xe” quy mô lớn:

【Tôi sai rồi! Đây mới là cao thủ thật sự, nhà phát triển app “Mò Cá” mà bản thân chưa từng lười một giây!】

【Nhìn dữ liệu đi, công ty này đúng là tự tay hủy hoại tường thành của mình!】

【Nghe hết đoạn ghi âm và xem video mà tức điên người! Ủng hộ cô ấy đấu tranh đến cùng!】

【Những ai từng chửi người ta mau ra xin lỗi đi!】

Tiểu Diệp gửi cho tôi cả một dãy emoji pháo hoa:

【Hahaha! Thấy chưa! Dân mạng cuối cùng cũng sáng mắt rồi!】

Tôi nhìn tin nhắn cô ấy gửi, khẽ mỉm cười.

Sau đó, tôi bình thản cập nhật bài đăng mới:

[Ngày thứ 24 chấm công. Mây tan, trời sáng; u ám rồi cũng hóa nắng.] ☀️

ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/cong-ty-cua-nhung-ke-tu-cho-minh-quyen/chuong-6