Năm thứ hai sau khi công ty lên sàn, Trì Hạo đề nghị ly hôn với tôi.
Anh ta muốn cho Hạ Đồng một danh phận chính thức.
Không muốn người phụ nữ từng du học nước ngoài, cùng anh ta chiến đấu suốt đêm ngày, giúp công ty bước lên tầm cao mới, tiếp tục bị người ta bàn tán chỉ trỏ.
Anh ta nói xin lỗi tôi, nhưng giữa hai người không còn tình cảm nữa, không nên tiếp tục dày vò lẫn nhau.
Tôi không chịu buông tay, vì mười năm tình nghĩa, vì cả con gái của chúng tôi.
Cho đến sinh nhật con, anh ta nhận điện thoại của Hạ Đồng rồi vội vã rời đi, mẹ con tôi không may gặp tai nạn xe.
Tỉnh lại, tôi chủ động ký vào đơn ly hôn.
Bởi vì tôi đã mất trí nhớ, ký ức quay về trước khi quen anh ta.
1
Khi Trì Hạo xuất hiện ở phòng bệnh VIP, tôi đang nhờ y tá chỉ cách dùng điện thoại thông minh.
Một vụ tai nạn khiến tôi mất trí nhớ, trở lại như thời mười năm trước.
Khi ấy, tôi chỉ là cô sinh viên mới bước chân vào đại học.
Hoạt bát, ngây thơ.
Vui vẻ, thẳng thắn.
Sau khi chị y tá kiên nhẫn chỉ dạy, tôi liền đặt combo ba món của McDonald’s, giơ ngón tay cái lên khen:
“Xịn quá luôn, cảm giác như mình xuyên tới thế giới tương lai vậy á!”
Trì Hạo bước vào, cau mày nói:
“Tiêu Dĩ An, em lại đang bày trò gì nữa đây?”
Tôi ngẩng lên liếc một cái.
Người đàn ông mặc vest đặt may riêng, ngũ quan tuấn tú sắc sảo, khí chất doanh nhân thành đạt toát ra từ từng cử chỉ.
Nhưng ánh mắt lại tràn đầy khó chịu, chẳng buồn che giấu.
Nhìn là đã thấy bực.
Tôi khó chịu phản bác:
“Chú gì ơi, chú là ai thế? Có biết hét to vào mặt người khác là mất lịch sự không?”
Anh ta sững người.
Hình như không ngờ tôi lại nói chuyện kiểu đó.
Chị y tá lúng túng giải thích, người đàn ông này là… chồng tôi.
Ghét thật!
Rõ ràng tôi là thiếu nữ xinh xắn, đáng yêu, rạng ngời sức sống.
Sao chỉ một vụ tai nạn mà biến thành… vợ người ta, còn làm mẹ nữa?
Cay nhất là, trong chiếc túi xách hàng hiệu được đưa vào viện cùng tôi, lại có cả… đơn ly hôn.
Phi! Đồ đàn ông khốn nạn!
2
Trì Hạo tìm đến bác sĩ điều trị chính của tôi.
Đó là chuyên gia y tế có uy tín tầm cỡ quốc tế.
Không có chuyện thông đồng giả vờ, chứng minh tôi thực sự mất trí nhớ.
Trì Hạo trở lại phòng bệnh, hai chân vắt chéo, ánh mắt điềm tĩnh nhìn tôi đang cắn ngấu nghiến hamburger và khoai tây chiên.
Tôi mút ngón tay dính sốt cà chua, cảnh giác nhìn anh ta:
“Không phải chú lừa cưới tôi đấy chứ?
“Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi mình lại lấy một người như chú làm chồng!”
Trì Hạo nhìn tôi chằm chằm, có chút thất thần.
Như thể chưa từng thấy sinh viên đại học nào ăn uống ngon lành đến vậy.
“Tại sao?”
Giọng anh ta lạnh nhạt, bình thản.
“Thứ nhất, tôi không ưa mấy người đàn ông thích làm màu. Chú nhìn là thấy khó gần, chẳng có tí tôn trọng nào với phụ nữ, huống gì tôi còn là vợ chú.”
Nói đến hai chữ “vợ chú”, mặt tôi hơi nóng lên.
Cảm giác xấu hổ gì đó trỗi dậy.
“Thứ hai, tôi vừa tỉnh lại đã nghe được một quả tin sốc: có ông chồng để đi kỷ niệm với tiểu tam, bỏ mặc vợ con gặp tai nạn giao thông.
“Tôi còn hóng hớt ăn dưa với mọi người, mắng cho đã miệng… ai ngờ người vợ đáng thương đó lại là tôi.”
Từ “ăn dưa” là tôi mới học được trên mạng.
“Tôi thà tin mình bị mù, rồi thắp hương cầu may, còn hơn chấp nhận sự thật mình lại đi chọn cái ông chồng vứt vợ bỏ con như chú!”
Trì Hạo mím chặt môi.
Không thể nhìn ra được là đang vui, đang giận, hay đang… câm nín.
“Cô thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Trước kia tôi còn tưởng mình sẽ lấy đàn anh Giang Minh cơ đấy!”
Anh Giang là đội trưởng đội bóng rổ của khoa.
Vừa đẹp trai, vừa chơi thể thao giỏi, lại còn là một người ấm áp, chu đáo.
Thấy tôi khen người đàn ông khác ngay trước mặt, sắc mặt Trì Hạo lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
3
Ngoài việc mất trí nhớ, chân tôi chỉ bị gãy nhẹ.
Không nghiêm trọng lắm.
Ngồi xe lăn đi đến cục dân chính cũng không vấn đề gì.
Tôi hào hứng lấy tờ đơn ly hôn – thứ đại diện cho “một đêm phất lên” – ra, hắng giọng nói:
“Anh Trì này, anh hoàn toàn chẳng quan tâm sống chết của tôi, chắc chắn đang nóng lòng muốn ly hôn rồi.
“Tôi – Tiêu Dĩ An – không phải kiểu người bám riết không buông. Hôm nay có thể ký đơn, nhưng có một điều kiện.”
Sắc mặt Trì Hạo giãn ra đôi chút, kiên nhẫn hỏi:
“Cô nói đi.”
“Trong đơn có ghi căn nhà ở trung tâm thành phố và 10 triệu tiền mặt là của tôi, ngoài ra còn đề cập đến việc tôi sẽ ưu tiên bán 15% cổ phần công ty đang nắm giữ cho anh với giá thị trường.
“Tôi đều không ý kiến. Nhưng quyền nuôi con gái, tôi không cần.”
Ánh mắt Trì Hạo chợt trở nên sắc bén, giọng nói lập tức lạnh lẽo:
“Đừng trách tôi không nhắc, cổ phần và quyền nuôi con là hai thứ trước đây cô sống chết không chịu buông.”
Tôi vươn vai, lười nhác đáp:
“Tôi không biết mười năm sau mình lại biến thành kiểu phụ nữ bị chồng bỏ rồi tuyệt vọng như vậy.
“Nhưng trí nhớ tôi giờ dừng lại ở năm nhất đại học, lúc đang háo hức khám phá thế giới mới cơ mà!
“Hơn nữa, tôi còn chưa tự chăm nổi bản thân, sao có thể làm mẹ của một đứa nhóc phiền phức chứ?”
Trì Hạo suýt nữa bật cười vì tức:
“Tiêu Dĩ An, nếu bé Kha Kha mà nghe được cô gọi nó là ‘nhóc phiền phức’, chắc chắn lại tủi thân khóc nức nở cho xem.”
“Hừ, ai khóc được lâu hơn thì còn chưa chắc đâu!”
Nhìn vẻ mặt tự mãn kiêu kỳ của tôi,
Trong thoáng chốc, Trì Hạo như thấy lại cô Tiêu Dĩ An từng hay lao vào lòng anh nũng nịu đòi thơm một cái.
Đó là quãng thời gian anh yêu tôi nhiều nhất.
Còn tôi, khi ấy chưa trở thành người vợ ngày nào cũng bận xoay quanh con, thỉnh thoảng lại kiểm tra anh, kiểm soát anh.
4
Trì Hạo xé đơn ly hôn tôi vừa ký.
Anh nói sẽ về sửa lại một bản khác.
Tôi mặc kệ, cầm điều khiển chuyển kênh xem tivi.
Không muốn vừa ngủ một giấc dậy đã thành “con ghẻ thời đại” đáng thương.
Ai ngờ tên khốn Trì Hạo kia lại dắt theo một bé gái tầm năm tuổi bước vào.
“Mẹ ơi!”
Bé búi hai chùm tóc nhỏ, mắt đẫm lệ chạy nhào vào lòng tôi.
Á… cái này là cái gì vậy trời?!
Dù đã được y tá nhắc trước, lòng tôi vẫn khó mà chấp nhận nổi.
Ai đời mới vừa đủ 18 tuổi đã “làm mẹ không đau đớn” thế này chứ?
Tôi cười gượng gạo với cô bé:
“Con tên là Kha Kha hả?”
“Mẹ, mẹ thật sự không nhớ con sao?”
Tôi thở dài bất lực.
Bé con lại khóc to hơn.
Ánh mắt Trì Hạo chưa rời khỏi mặt tôi dù chỉ một giây, như thể muốn xem tôi có đang diễn trò nữa không.
Dù sao thì, trong mắt anh ta, mẹ con là mối liên kết không thể tách rời.