Tôi và đồng nghiệp Tằng Vi ở cùng một khu chung cư, mỗi ngày tôi đều tự nguyện đưa đón cô ấy đi làm và tan ca.

Không ngờ, cô ấy lại đích thân đến Ủy ban Kỷ luật công ty tố cáo tôi dùng xe công vào việc riêng.

Tôi không cãi nhau với cô ấy, lặng lẽ chấp nhận điều tra của bộ phận kỷ luật công ty và giao nộp chìa khóa xe.

Cô ta thì đắc ý lên mặt trong nhóm chat công ty:
“Tôi vốn không chịu nổi những kẻ thăng tiến bằng thủ đoạn không chính đáng, rồi lại được hưởng đặc quyền!”

Vài ngày sau, con gái cô ta lên cơn hen suyễn cấp tính, tắc thở ngay tại chỗ.

Cô ta chạy sang nhà tôi, đập cửa điên cuồng.

Tôi nhìn qua mắt thần cửa, bình thản nói:
“Trong thời gian bị điều tra, chìa khóa xe tôi đã giao nộp rồi. cô cứ gọi 120 đi.”

1

“Vị Nhiên, hôm nay lại phiền cô rồi.”

Trong gương chiếu hậu, nụ cười của Tằng Vi vừa khách sáo vừa xa cách, ánh mắt thì nhân lúc tôi không chú ý, tham lam lướt qua nội thất tinh xảo trong xe.

“Dù gì cũng là cùng khu, tiện đường thôi.” Tôi nhàn nhạt đáp.

Xe dừng lại vững vàng ở cổng gara khu chung cư.

“Xe cô thật không tệ, còn ngon hơn cả xe của giám đốc bộ phận, công ty thật ưu ái cô ghê đấy.”

Trước khi xuống xe, cô ta buông một câu như vô tình, nhưng giọng điệu chua chát gần như tràn ra ngoài.

Tôi không trả lời, chỉ khẽ gật đầu, lái xe đi tìm chỗ đỗ.

Chiếc Phaeton đen này, không phải là đặc quyền, mà là gông xiềng.

Tôi là trưởng nhóm dự án “Kế hoạch Hải Đăng” – công nghệ cốt lõi của công ty, cấp độ bảo mật của dự án vô cùng nghiêm ngặt.

Chiếc xe này là xe chuyên dụng được công ty đặc biệt phê duyệt, hoạt động 24/24, trang bị định vị mã hóa cường độ cao và hệ thống ghi hình hành trình toàn thời gian — chỉ để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho tôi và dữ liệu của dự án.

Tằng Vi là đồng nghiệp cùng phòng với tôi, thâm niên cao hơn, nhưng kỹ thuật đã lạc hậu, không còn theo kịp thời đại, nên lần này trong danh sách tổ dự án không có tên cô ta.

Nhà cô ta lại thuận đường với tôi, tôi nghĩ chỉ là giúp đỡ đồng nghiệp, nên mỗi ngày đều đưa đón cô ta đi làm và về.

Tôi tưởng đó chỉ là một việc nhỏ giữa đồng nghiệp với nhau.

Không ngờ, chính việc đó lại rước họa vào thân.

Ngày hôm sau, vừa đến công ty, tôi đã bị giám đốc gọi lên văn phòng.

Vừa đẩy cửa bước vào, tim tôi thót lại.

Không chỉ có giám đốc, còn có cả giám đốc nhân sự và hai người đàn ông lạ mặt với vẻ mặt nghiêm nghị.

Trên ngực họ đeo phù hiệu “Ủy ban Kỷ luật và Giám sát”.

“Vị Nhiên, ngồi đi.” Giám đốc nhìn tôi, vẻ mặt chưa từng thấy nghiêm trọng như vậy.

Một trong hai cán bộ kỷ luật đẩy tới trước mặt tôi một chiếc túi giấy màu vàng nâu.

“Đồng chí Vị Nhiên, chúng tôi nhận được đơn tố cáo có tên thật, phản ánh việc cô trong thời gian dài sử dụng xe chuyên dụng bảo mật của công ty để xử lý việc cá nhân.”

“Đây là một phần bằng chứng do người tố cáo cung cấp, mời cô xem qua.”

Tôi mở túi giấy ra, đầu ngón tay lạnh buốt.

Bên trong là một xấp ảnh chụp.

Trong ảnh, xe của tôi đang đỗ trong hầm giữ xe của trung tâm thương mại Hằng Long Plaza.

Vài tấm khác chụp xe tôi đi ngang qua trước cửa một nhà hàng Nhật cao cấp.

Góc chụp cực kỳ khéo léo, trông cứ như thể tôi vừa mua sắm hay dùng bữa xong bước ra từ đó.

Góc dưới bên phải của mỗi tấm ảnh đều in dòng chữ đỏ nổi bật ghi rõ ngày giờ.

Cuối đơn tố cáo là một chữ ký — nét bút sắc nhọn, tôi quá quen thuộc.

Tằng Vi.

“Tôi không làm vậy.” Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Tôi đến Hằng Long là để kiểm tra khả năng che chắn tín hiệu của thiết bị trong tổ hợp công trình ngầm quy mô lớn.”

“Còn đi ngang qua nhà hàng là để thử nghiệm độ ổn định của đường truyền dữ liệu trong giờ cao điểm ở khu trung tâm.”

“Tất cả đều là một phần của thử nghiệm dự án.”

Giám đốc nhân sự nhíu mày:
“Dự án nào lại bắt trưởng nhóm đích thân lái xe ra ngoài thử nghiệm?”

“Lại còn ở những nơi như thế nữa?”

Cán bộ kỷ luật gõ ngón tay lên bàn, giọng lạnh và nghiêm:
“Đồng chí Vị Nhiên, chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ xin sử dụng xe của cô, trong đó chỉ ghi ‘liên quan đến dự án’.”

“Nếu cô không thể cung cấp bằng chứng cụ thể chứng minh đó là công vụ, thì hành vi của cô đã cấu thành việc ‘sử dụng xe công vào việc riêng’.”

“Đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng.”

Tôi há miệng, nhưng không thể nói ra lời nào.

Thỏa thuận bảo mật của ‘Kế hoạch Hải Đăng’ là do chính tay tôi ký.

Thỏa thuận quy định, mọi chi tiết liên quan đến dự án đều không được tiết lộ cho bất kỳ ai ngoài phạm vi dự án, kể cả là Ủy ban Kỷ luật nội bộ công ty.

Tiết lộ, chính là phản bội.

Sự im lặng của tôi, trong mắt họ, lại thành mặc nhận.

Gương mặt giám đốc tràn đầy thất vọng:
“Vị Nhiên, công ty tin tưởng cô như vậy, giao cho cô một dự án quan trọng như thế, vậy mà cô lại…”

Giám đốc nhân sự lạnh lùng tuyên bố:
“Căn cứ quy định của công ty, Ủy ban Kỷ luật sẽ chính thức lập án điều tra cô.”

“Trong thời gian điều tra, chức vụ trưởng nhóm dự án của cô sẽ bị tạm đình chỉ, do phó nhóm tiếp quản.”

“Đồng thời, tư cách đề cử Nhân viên xuất sắc năm nay của cô cũng sẽ bị hủy bỏ.”