“Đúng vậy! Trương Mạn là cô gái tốt như vậy!”

“Lâm Vi này chắc bị tâm lý rồi!”

“Đề nghị nhà trường đuổi học cô ta!”

Tôi bị áp giải đi về phía dưới sân khấu.

Phía sau là tiếng khóc uất ức của Trương Mạn và những lời chỉ trích xì xào nhắm vào tôi.

“Trương Mạn, diễn xuất của cậu thật không tệ.”

Giọng tôi không lớn, nhưng đủ để mấy hàng ghế đầu nghe thấy rõ:

“Chỉ tiếc là, tôi chưa từng nói… đây là ảnh P.”

Tôi bị lôi thẳng đến phòng họp ở tòa hành chính.

Chưa bao lâu sau, chủ nhiệm Lý và cả nhà ba người của Trương Mạn cũng có mặt.

“Chính là con bé này sao?” Vừa nhìn thấy tôi, mẹ Trương Mạn lập tức chỉ thẳng vào mặt tôi mà mắng:
“Con rắn độc này! Dám vu khống con gái tôi như vậy à?!”

“Phải đuổi học nó ngay! Còn phải bồi thường tổn thất tinh thần cho con gái tôi! Nhà tôi Tiểu Mạn bị nó hại đến mức này, tiền thuốc men, dinh dưỡng, tổn thất công việc, một đồng cũng không được thiếu!”

Chủ nhiệm Lý ngồi ở vị trí chính giữa, sắc mặt u ám, ông ta vỗ mạnh lên bàn:
“Lâm Vi! Em nhìn xem em đã gây ra chuyện gì?! Trước mặt toàn thể thầy cô sinh viên lại dám bịa đặt vu khống bạn học! Làm loạn cả phong hóa học đường!”

“Lập tức viết bản kiểm điểm! Công khai xin lỗi! Nếu không sẽ hủy tư cách tốt nghiệp của em!”

Ba của Trương Mạn cũng lên tiếng, giọng điệu còn mang tính đe dọa hơn:

“Nhà chúng tôi là người có địa vị trong thành phố này. Hành vi của cô đã cấu thành tội phỉ báng rồi đấy. Nếu không xin lỗi, chúng tôi sẽ kiện ra tòa.”

Ba người thay nhau công kích, tiếng ai nấy đều lớn hơn, gay gắt hơn.

Tôi chỉ đứng yên tại chỗ, để mặc họ trút giận.

Trương Mạn vừa khóc nức nở, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy oan ức và sợ hãi.

Cô ta diễn giỏi thật.

Nếu tôi không phải người trong cuộc, có lẽ cũng sẽ bị cô ta lừa.

Mười phút sau, cuối cùng họ cũng cạn lời.

Căn phòng họp trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thút thít của Trương Mạn vang lên đều đều.

Tôi lấy từ trong túi ra một tập tài liệu, từ tốn đẩy về giữa bàn:

“Chủ nhiệm Lý, đây không phải là vấn đề kỷ luật. Đây là một vụ án hình sự.”

Tài liệu là bản xác nhận hành trình chính thức do bộ phận pháp lý của công ty gọi xe Bạch Long Mã cấp.

Con dấu đỏ chói vô cùng nổi bật, từng mục hành trình đều trùng khớp hoàn toàn với những gì đã chiếu lên màn hình.

Thời gian, địa điểm, dòng xe, chi phí—tất cả y hệt.

Cha mẹ Trương Mạn chết sững.

Tiếng khóc của Trương Mạn cũng lập tức im bặt.

Cô ta mở to mắt nhìn chằm chằm vào tập tài liệu, sắc mặt tái nhợt chỉ trong nháy mắt.

“Không… không thể nào…” Mẹ cô ta run giọng lắp bắp. “Con gái tôi sao có thể…”

“Vi Vi!” Trương Mạn bất ngờ bật dậy, nước mắt lưng tròng nhìn tôi đầy đau đớn.
“Tớ tưởng cậu đồng ý rồi mà! Cậu quên rồi sao?”

Cô ta đưa tay muốn nắm lấy tôi, nhưng tôi lùi lại một bước.

“Là cậu nói đó! Cậu nói mình xài không hết số tiền đó! Cậu bảo tớ giúp cậu tiêu bớt đi!”

“Cậu còn nói chúng ta là chị em tốt, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Tớ chỉ làm theo lời cậu thôi!”

Câu nào câu nấy đầy tình cảm, đến mức cả ba mẹ cô ta cũng bắt đầu dao động.

“Phải rồi! Nhất định là vậy!” Mẹ Trương Mạn phản ứng lại ngay. “Là mày cho con bé dùng! Giờ trở mặt không nhận, còn muốn vu khống nó?!”

Chủ nhiệm Lý cũng thở phào, lập tức lấy lại vẻ uy nghiêm:

“Lâm Vi! Hành vi của em lại càng nghiêm trọng hơn! Rõ ràng là em đồng ý, giờ còn muốn đổ vấy cho bạn học?!”

Tôi không để ý đến màn kịch của cô ta, rút từ trong túi ra một tập tài liệu thứ hai.

“Đây là toàn bộ bản ghi chép cuộc gọi giữa tôi và tổng đài chăm sóc khách hàng của Bạch Long Mã suốt ba năm qua, tổng cộng 17 lần.”

Tập tài liệu bị tôi ném lên bàn đánh “bộp” một tiếng.

“Nội dung đều là tôi khiếu nại về việc tài khoản bị đánh cắp.”

Sắc mặt Trương Mạn lập tức từ tái nhợt chuyển sang tím tái.

Cô ta trừng trừng nhìn vào tập tài liệu đó, hai tay bắt đầu run rẩy.

Mười bảy lần khiếu nại. Mỗi một lần đều tố cáo có người sử dụng trái phép tài khoản của tôi. Mỗi một lần đều bị tổng đài trả lời lấy lệ.

Cô ta không ngờ, tôi lại lưu giữ toàn bộ bằng chứng suốt ba năm qua.

“Không thể nào! Mày đang nói dối!” Giọng mẹ Trương Mạn cũng thay đổi hẳn vì hoảng loạn.
“Sinh viên luật tụi mày là như vậy sao? Toàn đi vu khống người khác à?!”

Sắc mặt của chủ nhiệm Lý lúc này cũng cực kỳ khó coi. Hai tập tài liệu chính thức đặt ngay trước mắt, ông ta đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vụ việc.

Ngay lúc đó, cửa phòng họp bị ai đó đá bật mở.

Cao Phi thở hổn hển xông vào, tay cầm một chiếc thẻ ngân hàng.

“Chẳng phải tám vạn tệ thôi sao?!” Hắn ta đập mạnh chiếc thẻ xuống bàn.
“Đây là hai mươi vạn! Cầm tiền rồi cút đi! Đừng làm phiền Tiểu Mạn nữa!”

Cả căn phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

Ánh mắt chủ nhiệm Lý sáng rỡ như bắt được cọng rơm cứu mạng. Ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên dịu dàng.