4

“Khâu Vũ Trừng, chính em tự chuốc lấy, thì đừng trách anh tuyệt tình! Em muốn kiện đúng không? Được, ngày mai anh lập tức nộp đơn khởi kiện.”

“Nhà họ Thẩm chúng tôi không cần loại đàn bà ghen tuông điên loạn, không có nhân tính như em!”

Khoảnh khắc đó, chúng tôi không còn là vợ chồng, mà như hai kẻ thù không đội trời chung.

Và tất cả mọi người, kể cả ba mẹ ruột của tôi, đều đứng về phía Thẩm Ninh Thần.

Trước phiên toà, họ vẫn khuyên tôi:

“Vũ Trừng à, con có thật là ngoại tình không?”

“Giờ trên mạng toàn đồn con là loại đàn bà đê tiện câu dẫn đàn ông khác, còn âm mưu chiếm đoạt tài sản chồng. Tiếng xấu lan đầy rồi.”

“Tỉnh lại đi con, đừng chôn vùi hết đường lui của mình như thế…”

Ba mẹ Thẩm thì chẳng buồn liếc tôi lấy một cái:

“Loại vong ân bội nghĩa thì có nuôi kiểu gì cũng không thành người.”

“Ninh Thần, khi nó tay trắng rời khỏi nhà rồi quỳ xuống cầu xin quay lại, con tuyệt đối không được mềm lòng!”

Còn Thẩm Ninh Thần thì ra vẻ rộng lượng, giả nhân giả nghĩa:

“Giờ mà nhận sai, anh có thể xem như chưa có gì xảy ra.”

“Còn không… thì cứ chuẩn bị đi lang thang đầu đường, cô độc cả đời đi.”

Tôi im lặng, chỉ nhìn thẳng vào vị thẩm phán, chờ phiên toà bắt đầu.

Và chỉ một câu nói từ thẩm phán đã khiến gương mặt tự tin của Thẩm Ninh Thần tái mét, mọi người đều sững sờ không tin nổi.

“Sao… sao có thể như vậy?”

“Thẩm Ninh Thần, rốt cuộc anh đã giấu chúng tôi làm cái gì?”

“Thẩm Ninh Thần, anh có thừa nhận việc mình đã ngoại tình không?”

Câu hỏi của thẩm phán khiến cả phiên toà hỗn loạn.

“Cái gì vậy trời? Ngoại tình không phải là Khâu Vũ Trừng sao? Sao lại thành Thẩm Ninh Thần rồi?”

“Thẩm phán nhầm à? Cả mạng xã hội đang nói Khâu Vũ Trừng cắm sừng, cấu kết với trai lạ, còn lên kế hoạch chiếm tài sản của chồng. Mau tuyên cô ta tay trắng rời đi đi!”

Thẩm phán vội vàng yêu cầu giữ trật tự trong phòng xử, giọng nói nghiêm nghị vang lên:

“Khâu Vũ Trừng đã nộp đủ bằng chứng, có thể chứng minh những lời đồn thổi trên mạng về cô ấy đều là bịa đặt, vu khống. Không có bất kỳ chứng cứ thực tế nào xác nhận cô ấy phản bội cuộc hôn nhân này.”

Thẩm Ninh Thần không giữ nổi bình tĩnh, bật dậy la ó:

“Chứng cứ của cô ta không đủ để chứng minh mình không ngoại tình, vậy chứng cứ chống lại tôi thì lại có thể sao?”

“Khâu Vũ Trừng chỉ vì con mèo tôi nuôi thân thiết với tôi hơn một chút mà đòi ly hôn. Thẩm phán đại nhân, chẳng lẽ các người định vì hành vi của một con mèo mà xử tôi là người sai?”

Để gây áp lực lên tôi, Thẩm Ninh Thần gần như mời hết bạn bè, người thân đến dự phiên tòa.

Hạ Thải Vi cũng có mặt.

Giữa tất cả mọi người trong phòng xử, trông cô ta là người lo lắng cho Thẩm Ninh Thần nhất, thậm chí không màng đến quy định mà đứng phắt dậy:

“Thẩm phán đại nhân, giữa tôi và tổng giám đốc Thẩm thực sự không có gì mờ ám cả!”

“Ngài có thể giúp tôi khuyên chị Khâu một tiếng được không? Việc chị ấy đánh tôi, xúc phạm tôi, làm tổn thương đứa bé trong bụng tôi, tôi đều có thể bỏ qua. Chỉ mong chị ấy đừng làm khó tổng giám đốc Thẩm nữa.”

“Anh ấy tốt với chị ấy như vậy, sao chị ấy có thể mang tiền của anh ấy đi nuôi người đàn ông khác chứ?”

Lời vừa dứt, hình tượng của tôi — độc ác, phản bội, tàn nhẫn — gần như bị đóng đinh.

Tại phiên tòa công khai, trật tự hoàn toàn sụp đổ.

Người thân bạn bè của Thẩm Ninh Thần đồng loạt lên án tôi, các ống kính phóng viên đồng loạt chĩa về phía tôi.

Thẩm Ninh Thần run giọng quát lớn:

“Em có thể được một nửa hiểu chuyện như Thải Vi không?”

“Cô ấy bị em đánh, bị xúc phạm, còn bị tổn thương cả con của cô ấy, vậy mà vẫn có thể bỏ qua hết.”

“Còn em thì sao? Vì chút tài sản, mà không ngần ngại vu khống anh ngoại tình, cố ý bôi nhọ danh dự của cô ấy.”

“Cứ tiếp tục thế này, người bị cả nước phỉ nhổ, thân bại danh liệt, bị xem như chuột chạy qua đường – sẽ chỉ là em thôi!”

“Một người phụ nữ không thể sinh con, lại vừa độc ác vừa cay nghiệt, đừng nói là chồng, đến bạn trai cũng chẳng ai thèm!”

Nghe vậy, tôi không giận, trái lại còn bật cười.

“Thẩm Ninh Thần, mấy câu đó anh đang nói tôi, hay đang tự nói chính mình vậy?”

Tôi chẳng buồn chờ anh ta trả lời, chỉ quay sang nhìn thẩm phán:

“Thẩm phán đại nhân, giờ có thể công bố các bằng chứng mà tôi đã nộp rồi.”

Khi những bức ảnh và video được trình chiếu, khung cảnh hỗn loạn lập tức trở nên im phăng phắc.

Có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống sàn.

Một lúc sau, ba mẹ Thẩm là người đầu tiên đỏ mắt đứng lên:

“Thẩm Ninh Thần, rốt cuộc anh còn giấu chúng tôi bao nhiêu chuyện?”