“Nhưng lúc đó, Giang Thời Nghi đã chết hoàn toàn rồi. Người livestream hôm nay, chắc chắn không phải người sống! Đó là ma! Là hồn ma đến đòi mạng tôi!”
Không ai tin lời Giang Vãn Ý, thậm chí cảnh sát còn nghĩ cô ta có vấn đề thần kinh.
Mãi đến khi cảnh sát tìm đến địa điểm cô ta khai, họ phát hiện thi thể tôi.
Tôi đã biến thành một bộ xác khô. Giám định pháp y cho thấy tôi đã chết hơn một năm.
Sự việc này ngay lập tức gây chấn động trên mạng, trở thành một câu chuyện đầy kỳ bí.
Cư dân mạng không ngừng suy đoán rằng có lẽ có người biết được sự thật và đã hóa trang thành Giang Thời Nghi để trả lại công bằng cho cô.
Nhưng một số ít lại tin rằng chính cô đã sống lại trong thời gian ngắn vì cái chết quá oan ức.
Bạc Hoài Xuyên dựa theo địa chỉ bác sĩ cung cấp, tìm đến căn nhà thuê mà Giang Thời Nghi từng ở trước khi qua đời.
Không ngờ, mẹ Giang đã đến trước anh, thậm chí còn cho người phá cửa. Bà lớn tiếng la mắng:
“Giang Thời Nghi! Cô gan thật đấy, bây giờ ngay cả điện thoại của tôi cũng không thèm bắt máy! Cô dàn dựng màn kịch giả chết này, vu oan cho em gái cô, rốt cuộc là muốn gì?”
“Giang Thời Nghi, ra đây ngay cho tôi!”
Bạc Hoài Xuyên chứng kiến cảnh tượng này, liền kéo bà lại, bình tĩnh nói:
“Dì à, Giang Thời Nghi đã chết rồi.”
Mẹ Giang, không rõ vì không muốn tin hay vì chưa kịp hiểu, lặp lại:
“Chết rồi? Hoài Xuyên, cháu đang đùa gì vậy? Hôm qua nó còn livestream, hôm nay cảnh sát lại bảo nó đã chết một năm rồi. Làm sao có thể? Nhất định là các người thông đồng để lừa tôi!”
Bà đứng đó, lẩm bẩm liên tục, như thể tự thuyết phục bản thân.
“Nó là vì trách tôi, vì sau khi tìm được con ruột, tôi đuổi nó ra khỏi nhà. Nhưng nó luôn bắt nạt Vãn Ý! Là mẹ nó cướp mất cuộc đời đáng lẽ thuộc về con gái tôi! Tôi chỉ nói lời giận dỗi, dạy dỗ nó một bài học, sao nó lại chết được? Nếu không muốn nhận tôi làm mẹ, nó cần gì lấy cái cớ này?”
Bạc Hoài Xuyên nhìn biểu cảm của bà, chợt nghĩ đến những thông tin anh từng tra được.
Chương 8
Anh mở lời, giọng đầy mỉa mai:
“Dì à, việc trao nhầm con không phải do mẹ ruột của Giang Thời Nghi, mà là do bảo mẫu nhà dì. Người đó bất mãn với dì nên mới tráo con của dì.”
“Giang Thời Nghi và mẹ cô ấy luôn vô tội.”
“Dì đã tìm lại được con ruột của mình rồi. Hãy tha cho Giang Thời Nghi.”
Mẹ Giang đứng bất động, bị lời nói của anh làm choáng váng. Bà lảo đảo bước đi, trên đường cứ lẩm bẩm:
“Các người đều đang lừa tôi. Thời Nghi, nó chỉ đang giận dỗi, giả chết để dọa tôi. Nó có ấm ức đến đâu cũng không từ bỏ tôi – người mẹ này đâu.”
Bà cho người điều tra kỹ càng sự việc. Khi cầm trong tay tài liệu, bà như bừng tỉnh.
Đọc từng dòng, nước mắt bà âm thầm rơi. Hóa ra bà đã sai thật rồi.
Thực tế, mẹ Giang vẫn thích Giang Thời Nghi hơn. Dù sao cô là đứa con bà tự tay nuôi nấng. Nhưng vì cô không phải con ruột, bà luôn cảm thấy áy náy với Giang Vãn Ý.
Để trốn tránh trách nhiệm và xoa dịu nỗi ân hận, bà đã đổ mọi lỗi lầm lên mẹ con Giang Thời Nghi, cho rằng họ vì tiền của nhà họ Giang mà bất chấp mọi thủ đoạn.
Nhưng bà quên mất rằng, từ nhỏ Giang Thời Nghi đã là một đứa trẻ lương thiện, không nỡ làm tổn thương ai.
Khi sự thật sáng tỏ, bà không biết đối mặt với mọi chuyện ra sao.
Ông nội Giang đuổi bà ra khỏi nhà, chia cho bà một căn hộ nhỏ để sống nốt những ngày còn lại, đồng thời cắt đứt quan hệ.
Ông nội cũng thuê chuyên gia tâm lý hàng đầu để giám định tâm thần Giang Vãn Ý.
Kết quả cho thấy cô ta hoàn toàn bình thường khi phạm tội.
Cuối cùng, Giang Vãn Ý bị kết án tội cố ý giết người và bị tử hình.
Trong ngày hành quyết của Giang Vãn Ý, hoa quế nở rộ khắp nơi.
Bạc Hoài Xuyên ôm tro cốt của tôi, chọn một ngày nắng đẹp, mang đi rải xuống biển.
Vừa rải tro, anh vừa nói:
“Giang Thời Nghi, hôm nay trời đẹp lắm. Hoa quế cũng nở hết rồi. Em có ngửi thấy hương thơm không? Em nói đúng, anh quá sĩ diện, vì thế mới hết lần này đến lần khác bỏ lỡ em. Có lẽ ngay từ đầu anh đã không xứng với tình yêu của em.”
“Ngày cầu hôn thất bại, nếu anh không tự phụ, nếu anh chịu suy nghĩ thấu đáo, nếu anh không quá xem trọng thể diện…”
“Anh đã sớm nhận ra những cảm xúc tiêu cực mà em giấu kín. Đã đưa em đi khám kịp thời. Đã quan tâm đến khuôn mặt gầy gò, tiều tụy của em. Anh, cuối cùng, vẫn không xứng đáng với tình yêu của em.”
“Giang Thời Nghi, giờ em tự do rồi.”
Sau khi rải hết tro cốt, anh lấy ra một chai rượu từ cốp xe, uống đến loạng choạng.
Rồi anh lái xe lên đỉnh núi.
Những lời tôi từng nói như cơn ác mộng không ngừng lặp lại trong đầu anh:
“Bạc Hoài Xuyên, anh chắc chắn muốn cầu hôn em chứ? Em muốn một buổi cầu hôn thật hoành tráng, cực kỳ sang trọng đấy nhé!”
“Bạc Hoài Xuyên, yên tâm đi, anh còn không hiểu con người em sao? Cả đời này em bám lấy anh!”
“Bạc Hoài Xuyên! Nếu anh dám yêu người khác, em làm ma cũng không tha cho anh đâu!”
“Bạc Hoài Xuyên, những gì anh thấy không sai đâu. Em đã ngoại tình. Em tha cho anh rồi.”
“Chúc anh hạnh phúc.”
Chiếc xe lao thẳng xuống vách núi.
Bạc Hoài Xuyên nhìn vào khoảng không, dường như đang đối diện với linh hồn tôi.
Khoảnh khắc buông tay khỏi vô lăng, anh nhìn sâu vào mắt tôi và khẽ nói:
“Giang Thời Nghi, anh xin lỗi.”
Chương 9
Tôi đứng sững tại chỗ. Lẽ nào anh thật sự nhìn thấy tôi?
Tôi từng nghĩ nếu chứng kiến Bạc Hoài Xuyên tự sát, tôi sẽ đau đớn đến tột cùng. Nhưng thực tế, trong lòng tôi chỉ là một nỗi buồn man mác.
Không có quá nhiều cảm xúc trào dâng.
Người của địa phủ xuất hiện bên cạnh tôi, đột nhiên ra lệnh:
“Mau đi đầu thai. Không ngờ trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đến phút cuối vẫn giúp cô xử lý thi thể. Giờ cô đã có thể đầu thai rồi.”
“Cầm lấy công đức của cô, đi vào luân hồi đi.”
Tôi vội hỏi:
“Công đức này có tác dụng gì?”
“Công đức rất quan trọng. Nó có thể cứu một mạng người, khiến người chết sống lại, hoặc giúp linh hồn đầu thai vào một gia đình tốt…”
Chưa để người của địa phủ khoe khoang hết, tôi ngắt lời:
“Hôm nay là thứ mấy?”
“Thứ bảy.”
“Vậy tôi còn một việc phải làm. Xong việc tôi sẽ đi đầu thai.”
Tôi mang theo chiếc hộp nhạc đã sửa, quay lại bệnh viện quen thuộc. Hôm nay là ngày tiểu phẫu của cô bé, bác sĩ nói với bé rằng đây là một ngày tốt lành—ngày thứ bảy mà bé luôn mong đợi.
Đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, bên ngoài phòng mổ vẫn không có ai.
Khi tôi nghĩ rằng cha mẹ cô bé sẽ không đến, một đôi vợ chồng mặc trang phục đơn sơ xuất hiện.
Quần áo họ rách rưới, đầu gối dính đầy bụi bẩn.
Họ tìm gặp bác sĩ, quỳ xuống ngay trước mặt, rút ra một túi xách đựng đầy những đồng tiền lẻ 5 nghìn, 10 nghìn.
“Bác sĩ, con gái tôi đâu rồi? Chúng tôi vừa đi khắp làng để xin tiền, về đến phòng bệnh thì không thấy con đâu. Đây là 10 triệu, có thể làm phẫu thuật cho con tôi không?”
“Làm ơn cứu con tôi. Số tiền còn lại, chúng tôi sẽ tiếp tục đi xin…”
Những y tá từng bàn tán về đôi vợ chồng này đỏ mặt, vội vàng đỡ họ đứng dậy:
“Con gái của hai người đang phẫu thuật. Hai người không cần đi xin tiền nữa. Ông Giang của tập đoàn Giang đã quyên góp toàn bộ chi phí điều trị cho bé.”
“Nhưng… tình trạng của bé rất nặng. Phẫu thuật này có tỷ lệ thành công rất thấp. Hai người nên chuẩn bị tinh thần.”
Cặp vợ chồng lập tức đỏ hoe mắt, vội vàng gật đầu:
“Được, được, chúng tôi sẽ ở đây, không đi đâu cả.”
Tôi lướt vào phòng phẫu thuật, nhìn cô bé với gương mặt tái nhợt, khẽ mỉm cười:
“Hóa ra em tên là Đồ Nhuyễn Nhuyễn.”
“Bố mẹ em đã không thất hứa. Họ đến đón em rồi. Họ thật sự rất yêu em. Hãy sống thật tốt nhé.”
Tôi truyền công đức của mình vào cơ thể Nhuyễn Nhuyễn. Ngay lập tức, tôi cảm thấy bản thân nhẹ dần, dần trở nên trong suốt.
Xem ra, tôi sắp biến mất hoàn toàn.
Nhưng không sao cả. Nhuyễn Nhuyễn đã chờ được đến ngày thứ bảy của riêng mình.
Đèn phòng phẫu thuật tắt.
Bác sĩ bước ra, nhìn thấy bố mẹ Nhuyễn Nhuyễn, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó vui mừng nói:
“Đây đúng là kỳ tích y học. Tôi phát hiện tế bào ung thư trong cơ thể Nhuyễn Nhuyễn đang dần giảm đi. Có thể là nhờ tác động của điều trị, hoặc sức sống mãnh liệt của bé. Dù sao, bé có khả năng hồi phục!”
Nhuyễn Nhuyễn được đẩy về phòng bệnh, cơ thể cắm đầy thiết bị y tế.
Bé mở mắt, nhìn thấy bố mẹ mình, nhìn thấy chiếc hộp nhạc đã được sửa chữa, lập tức nở nụ cười hạnh phúc.
“Chị ơi, chị thật sự là một người tốt.”
“Chị không lừa em. Quả thật bố mẹ em đã đến đón em vào ngày thứ bảy.”
“Tốt quá.”
End