Để rồi xem, nếu nhà họ Vương phá sản, bọn họ chắc chắn sẽ bị người ta dẫm đạp đến không còn đường sống.
Ba người nhà họ Vương không còn hứng tranh cãi nữa, đứng dậy đi thẳng ra cửa.
Nhưng còn chưa bước ra ngoài, đã bị chặn lại.
Luật sư được ông chủ lớn ủy thác đã đến.
Từ giờ mới là lúc phiên tòa thực sự bắt đầu.
6
Luật sư bước vào, ngay lập tức giới thiệu thân phận, nói rõ rằng ông ta đến để xử lý vụ bồi thường cho tôi.
Sắc mặt Vương Đại Hùng lập tức trở nên khó coi, hắn thẳng thừng đe dọa luật sư:
“Ông nên suy nghĩ cho kỹ, có chắc là muốn giúp con đàn bà này không? Từ xưa đến nay, kẻ nghèo dám đắc tội với người giàu đều không có kết cục tốt đẹp.
Dù trời có sập, tao vẫn có tiền chống đỡ. Nhưng con đàn bà này thì có gì? Chẳng có gì cả! Nếu khôn ngoan, ông nên biết phải chọn phe nào.”
Nói xong, hắn nhìn luật sư từ đầu đến chân, cười khẩy.
“Trông ông lạ mặt thế nhỉ, chắc chẳng có tí địa vị nào trong giới luật sư đâu.
Đợi đấy, tao gọi luật sư của tao đến, xem mày còn dám cứng họng không. Lúc đó, sự nghiệp của mày cũng chấm dứt luôn!”
Nghe mà tôi suýt bật cười. Chỉ cần có tí kiến thức, tra Google một cái, hắn đã không nói ra mấy câu ngu xuẩn này.
Luật sư này là người giỏi nhất trong giới, chẳng qua Vương Đại Hùng không biết, vì hắn không đủ tư cách để biết.
Lý Xuân Mai cũng vội vã xấn tới, chỉ tay vào tôi, bắt đầu bịa chuyện.
“Con đàn bà này là gái đứng đường đấy! Nếu ông thực sự là luật sư, thì mau bắt nó đi ngay!”
Luật sư đưa tay bóp trán, có vẻ lâu rồi chưa gặp kiểu người ngu xuẩn đến vậy.
Ông ta bình tĩnh nói:
“Tôi được ông chủ ủy thác, đến đây để giải quyết chuyện bồi thường.
Đây là danh sách tổn thất, mời hai người xem qua.
Nếu không thể bồi thường đầy đủ, chúng ta sẽ giải quyết bằng pháp luật.”
Bảng danh sách của luật sư chi tiết hơn của tôi rất nhiều.
Từng hóa đơn, chứng nhận kiểm định, giấy tờ đấu giá đều đầy đủ.
Con dấu và tem niêm phong trên giấy tờ, nhìn qua đã biết không thể làm giả.
Vương Đại Hùng cầm tập hồ sơ, tay hơi run, ánh mắt lộ vẻ hoảng loạn.
Nhưng chỉ vài giây sau, hắn quay sang nhìn tôi, ánh mắt dần trở nên hung hăng.
Hắn nghiến răng nói:
“Trần Nguyệt, loại nghèo như mày thì có tư cách gì sở hữu mấy thứ này?
Chắc chắn là đồ giả!
Mày thuê người đến diễn trò để lừa tiền tao đúng không? Đừng có mơ!
Tao báo cảnh sát ngay bây giờ, tố cáo mày tội lừa đảo!”
Vương Diệu Tổ nãy giờ im lặng, nép một bên quan sát.
Nhưng thấy bố mình lấy lại khí thế, nó lập tức xông ra.
Lấy thân hình béo tròn của mình lao mạnh vào luật sư.
“Lại thêm một thằng lừa đảo nữa! Tao đánh chết mày!”
“Mày chết cũng chẳng sao!
Bố tao nói, xử lý một hai đứa người chẳng có gì khó, vì ông ấy có quan hệ cấp cao, mỗi năm đều bỏ ra cả đống tiền để được bảo kê!”
Luật sư khẽ cười, chỉ tay vào chiếc camera gắn trên cặp tài liệu của mình.
“Được rồi, tôi đã ghi nhận.
Nếu những lời này được xác minh là thật, đến lúc đó sẽ thêm một tội danh cho bố cậu.
Còn về cú đánh vừa rồi, cậu có thể không bị truy cứu vì chưa đủ tuổi, nhưng bố cậu – với tư cách là người giám hộ, sẽ chịu trách nhiệm pháp lý thay cậu.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Thì ra con nhà trời đánh cũng có ngày hại cha nó.
Lần này, Vương Đại Hùng thật sự hoảng sợ.
Hắn lập tức kéo Vương Diệu Tổ về phía mình, bịt chặt miệng thằng con lại.
“Mày đừng ép tao!
Có biết tao làm ở đâu không?
Trường Thịnh, tao là quản lý cấp cao ở đó!
Nếu mày còn muốn sống yên ở thành phố A, tốt nhất đừng có đắc tội với tao.
Bằng không, hai người nhất định sẽ hối hận!”
Vừa dứt lời, từ ngoài cửa có tiếng cười lạnh vang lên.
“Tại sao tao lại không biết công ty của mình lợi hại đến mức có thể dùng để đe dọa người khác?”
7
Tôi quay đầu lại, thấy ông chủ lớn vậy mà đã bay về từ nước ngoài.
Trong lòng vui sướng, cuối cùng nhà họ Vương cũng toang rồi!
Người phản ứng mạnh nhất lại chính là Vương Đại Hùng.
Sắc mặt hắn ngay lập tức tái nhợt, môi run rẩy liên tục, phải mất một lúc lâu mới lắp bắp thốt ra được một câu:
“Lục… Lục tổng?”
Ông chủ lớn khẽ gật đầu, hỏi hắn làm ở bộ phận nào, vì sao chưa từng gặp.
Vương Đại Hùng căng thẳng đến mức cau mày, mặt nhăn nhúm lại như muốn kẹp chết ruồi, lúng túng mãi mới trả lời.
Hóa ra, hắn chẳng qua chỉ là một nhân viên quèn ở phòng tài chính, một cái chức nhỏ xíu chẳng đáng nhắc đến.
Hắn nuốt nước bọt, run rẩy nhìn ông chủ lớn một cái, cố lấy bình tĩnh hỏi:
“Lục tổng… cái vườn này…”
“Là của tôi.”
Ba chữ lạnh lùng, nhưng như một tiếng sấm đánh thẳng xuống đầu Vương Đại Hùng, khiến hắn ngồi sụp ngay xuống đất.
Toàn thân hắn bắt đầu run lẩy bẩy, trong mắt tràn đầy kinh hoàng.
Sau một hồi chết lặng, hắn mới sực tỉnh, lập tức quỳ xuống cầu xin.
Hắn kéo Vương Diệu Tổ lại, giọng run rẩy:
“Lục tổng, con trai tôi từ nhỏ đã có vấn đề, đầu óc không được bình thường, nên đôi lúc tôi cũng chiều nó quá mức…
Không ngờ nó gây ra tai họa lớn như vậy!
Hai cha con tôi xin dập đầu nhận lỗi với ngài! Mong ngài rộng lượng, bỏ qua cho nó một lần!”
“Tôi hứa, từ nay nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nó, tuyệt đối không để nó phá hoại hoa của ngài nữa!”
Nói xong, hắn ấn đầu Vương Diệu Tổ xuống, bắt nó quỳ xin lỗi.
Nhưng Vương Diệu Tổ không chịu, nó vùng vẫy thoát ra, thậm chí còn đẩy ngã Vương Đại Hùng.
“M* nó, ai bị bệnh não hả?
Lừa đảo! Ông muốn nói gì cũng được, nhưng chỉ cần công ty còn tồn tại, nhà tôi có tiền xài cả đời!
Nhà tôi giàu như vậy, việc gì phải quỳ trước lũ nghèo hèn?!”
Nói xong, nó còn nhổ nước bọt về phía ông chủ lớn.
Dù đối phương đã nhanh chóng tránh được, nhưng trên áo vẫn bị dính không ít.
Nhìn cảnh này, có thể nói chính Vương Diệu Tổ đã đích thân đẩy cả nhà mình xuống vực sâu!
Lý Xuân Mai cũng bắt đầu bực bội, bà ta kéo Vương Đại Hùng đứng dậy.
“Hừ, Trần Nguyệt có lợi hại thế nào thì cũng chỉ là bồ nhí của đại nhân vật thôi.
Chồng em mới là nhân viên quan trọng của công ty.
Ai nặng ai nhẹ, thằng ngốc cũng biết phân biệt!”
Có lẽ tự bà ta cũng tin lời mình, nên lập tức lên mặt dạy dỗ ông chủ lớn.
“Con tôi còn nhỏ, nghịch ngợm chút thôi mà, ngài là doanh nhân lớn, hà tất phải chấp nhặt mấy chậu hoa chứ?
Huống hồ, số tiền mua hoa đó cũng là do chồng tôi kiếm cho ngài mà!
Ngài thực sự muốn bắt bọn tôi bồi thường sao?”