Bị bế nhầm suốt hai mươi sáu năm, lúc được đón về nhà hào môn, thứ chờ đợi tôi không
phải là tình thân ruột thịt, mà là sự chán ghét từ cha mẹ ruột, sự khinh bỉ của hai người anh,
và sự giả tạo của cô thiên kim giả – vừa tỏ vẻ yếu đuối vừa không ngừng khoe khoang.
“Lớn lên ở nông thôn thì vô giáo dục, chẳng ra dáng người có thể bước lên sân khấu lớn!”
“Nhà họ Triệu chỉ có một đứa con gái là Thục Đồng!”
Đến khi tôi đá bay cái nhà hào môn đó, quay về quê sửa cầu, làm đường, trồng cây kinh tế,
phát triển du lịch làng, thì thiên kim giả chẳng thèm làm chim hoàng yến nữa, bắt đầu giành quyền đoạt vị.
Nhà họ Triệu lại thấy bộ mặt cô ta thật xấu xa, quay sang cho rằng tôi – con ruột – mới là đứa chu đáo biết điều.
Trước chuyện đó, tôi và thiên kim giả cùng nhau đưa ra một thỏa thuận:
“Càng xa càng tốt, đừng có dính líu gì đến nhau!”
1.
Tôi là thiên kim thật bị bế nhầm của nhà họ Triệu – một gia tộc hào môn ở Giang Hộ.
Tôi lớn lên ở làng Ngũ Lý nghèo khó lạc hậu, cha mẹ nuôi mất sớm, tôi sống nhờ cơm từng nhà trong xóm.
Còn thiên kim giả thì lớn lên nơi phố phường giàu có, ngậm thìa vàng, đeo vàng mặc lụa, ăn sơn hào hải vị.
Hai mươi sáu năm sau, cha mẹ ruột cuối cùng cũng tìm được tôi, đưa tôi về nhà họ Triệu sang trọng giàu có.
Thế nhưng câu đầu tiên mà cha ruột – Triệu Bá Hoành – nói với tôi lại là:
“Con tuy là con ruột của chúng ta, nhưng lớn lên ở nông thôn, không ai dạy dỗ, chẳng hợp để xuất hiện nơi sang trọng.
Sau này phải ăn nói cẩn thận, học hỏi Thục Đồng nhiều vào, học cách làm tiểu thư khuê các.”
Mẹ ruột tôi ngồi thẳng thớm trên sofa, tay nắm chặt tay Thục Đồng – thiên kim giả – giọng đầy ghét bỏ:
“Dù con là con gái ruột của mẹ, nhưng đừng tưởng có thể đè đầu Thục Đồng.”
Vừa nói, bà vừa đánh giá tôi từ đầu tới chân:
“Sao lại ăn mặc lôi thôi thế này? Sau này học cách phối đồ từ Thục Đồng đi!”
Anh cả tôi – Triệu Chấn Nghiệp – dáng vẻ sáng sủa, vừa đẩy kính lên vừa nói:
“Người em có mùi gì thế? Sau này bước vào nhà nhớ rửa mặt chải đầu trước.”
Anh hai – Triệu Chấn Danh – khoanh tay lạnh lùng:
“Nhà họ Triệu chỉ có một đứa con gái là Thục Đồng. Em đừng tưởng có thể giành lấy vị trí đó.”
Thục Đồng – thiên kim giả – ngồi nghiêng chân bên cạnh mẹ Triệu, tóc đen dài bóng mượt, mặc bộ đồ Chanel vừa vặn, dù ở nhà cũng đi đôi giày cao gót mười phân.
Làn da trắng trẻo, nụ cười tiêu chuẩn, trông rất ra dáng thiên kim.
Thấy tôi nhìn, cô ta cố tình vén tóc, để lộ cổ tay đeo đầy trang sức quý giá và bàn tay thon dài trắng trẻo.
Sau đó, cô ta cúi mắt xuống, giọng nói mềm yếu đáng thương:
“Chị Nguyệt Nha, là em có lỗi, đã chiếm lấy vị trí của chị. Nhưng em thật sự không nỡ rời xa ba mẹ… chị đừng đuổi em đi.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe những lời chán ghét từ chính những người thân máu mủ, nghe thiên kim giả diễn vai nạn nhân yếu đuối.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ – vừa tròn mười phút từ lúc tôi bước qua cánh cửa nhà họ Triệu.
Chỉ mười phút ngắn ngủi đã quá đủ để tôi nhìn rõ – không ai ở đây thực lòng chào đón tôi.
Dù sao thì, hôm qua khi cha ruột tìm được tôi, tôi còn đang cõng bảy tám chục cân ngô giữa trưa nắng.
Ông ta chẳng buồn bảo tôi bỏ gánh xuống, chỉ lo kể lại chuyện bị bế nhầm năm xưa.
Nhưng tôi vẫn đến. Một phần là vì còn chút hy vọng với máu mủ ruột thịt, một phần là vì tôi vốn định tới Đại học Nông nghiệp Giang Hộ chọn cây trồng kinh tế – tiện thể tiết kiệm được tiền đi đường.
Kim đồng hồ chỉ đúng mười hai giờ.
Tôi nhấc chiếc ba lô nhỏ bên mình, đứng dậy rời đi giữa ánh mắt khinh bỉ của nhà họ Triệu:
“Đã không hoan nghênh thì tôi xin phép cáo từ.”
Anh cả cười nhạt:
“Giả vờ bỏ đi để người ta giữ lại à? Đi rồi thì đừng quay về!”
Anh hai hừ lạnh:
“Con nhà quê gặp giàu sang, xem cô có nỡ bước đi không?”
Chỉ có Triệu Thục Đồng là giả vờ tốt bụng đến kéo tôi lại, nhưng bị mẹ ruột tôi giữ chặt không cho tới gần.
Tôi không ngoảnh đầu lại, bước thẳng ra khỏi cổng nhà họ Triệu.
Trong lòng chỉ còn duy nhất một suy nghĩ: Trò hoán đổi thật – giả thiên kim thật quá nhàm chán.
Ngô ở làng chắc cũng sắp chín rồi, tôi phải về bẻ ngô thôi.
2
Sau khi trở về làng, tôi lập tức quay lại với công việc vất vả như trước kia.
Mỗi sáng trèo núi quan sát và ghi chép số liệu tăng trưởng của ruộng thử nghiệm.
Buổi chiều thì làm theo quy hoạch của chính quyền, xuống ao trồng sen, góp sức xây dựng cảnh quan đầm sen trăm mẫu.
Tôi nghĩ rằng mình với nhà họ Triệu từ nay đã không còn liên quan gì nữa.
Dù sao họ vốn cũng chẳng xem trọng đứa con gái ruột này.
Bây giờ tôi chẳng vướng bận gì, còn họ vẫn có cô con gái “hoàn hảo” đúng ý như mong muốn.
Cái trò thật – giả thiên kim đó… giống như chưa từng tồn tại.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nhà họ Triệu sẽ còn liên lạc lại với mình.
Lúc đó, tôi đang xử lý một vụ tranh chấp trong làng.
Nhà ông Lục sửa nhà lấn sang đất nhà ông Thất tới sáu thước. Hai nhà ầm ĩ đến mức suýt đánh nhau, kéo đến tìm tôi phân xử.
Phân xử cái gì bây giờ?
Tôi chỉ nói luôn: hai bên mỗi nhà lùi lại sáu thước, ở giữa để lại một con đường rộng hai mét.
Ông Lục nghe xong suýt nhảy dựng lên: “Lê Nguyệt Nha! Con không thể làm cán bộ rồi quên gốc! Năm con sáu tuổi bị sốt cao, là ta với ba con đạp xe suốt đêm đưa con ra huyện chữa trị đấy!”

