“Con gái ngoan, đừng sợ. Mẹ yêu con nhiều lắm. Con là báu vật mẹ đã đánh đổi cả mạng sống mới sinh ra được. Có chuyện gì, nhất định phải nói cho mẹ biết, được không?”
“Mẹ sẽ mãi mãi ở bên con. Con là bảo bối mà ba mẹ yêu thương nhất trên đời.”
“Mẹ đã chờ suốt hai mươi năm mới đón được con trở về.”
Nước mắt Lâm Nhiên lập tức trào ra, rồi bật khóc nức nở.
“Hức hức… mẹ ơi, mẹ thật sự là mẹ của con rồi…”
“Mỗi ngày, con đều mơ thấy mẹ. Con nghĩ, nếu có mẹ, liệu mẹ có dỗ con uống thuốc khi con bệnh không…”
“Có đưa con đi học, dạy con viết chữ không…”
“Có gọi con là ‘bảo bối’ không…”
“Mẹ ơi… mẹ ơi…”
4
Cuối cùng, chúng tôi mang đầy đồ đạc trở về nhà.
Lục San San nhìn thấy mấy túi đồ có thể lấp đầy cả căn phòng thì sắc mặt cũng khó coi hẳn.
Tôi liếc cô ta một cái: “Phòng dọn xong chưa đấy?”
“Con… con dọn ngay ạ…” Lục San San tỏ vẻ ấm ức.
Lâm Nhiên thì nhân hậu, nhìn thấy vẻ tội nghiệp đó cũng mềm lòng.
“Mẹ ơi, em ấy ở phòng đó cũng được mà, con thật ra không cần…”
Con bé còn chưa nói hết, tôi đã ngắt lời.
“Không, bảo bối, con cần chứ. Sau này mẹ sẽ cho con nhiều nhiều thứ hơn nữa.”
“Còn về phần em con, nó vốn dĩ chỉ là người ngoài.”
Lâm Nhiên hơi ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu.
“Con hiểu rồi, mẹ ạ.”
Sau khi về phòng ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau tôi bị đánh thức bởi tiếng đồ vật rơi vỡ cùng tiếng hét thất thanh của Lục San San:
“Chị ơi!”
Tôi có linh cảm chẳng lành, lập tức phóng nhanh xuống lầu.
Quả nhiên, chiếc bình cổ yêu thích nhất của chồng tôi – Lục Thì – đang nằm vỡ tan dưới nền nhà.
Lục San San và Lâm Nhiên đều đứng sững, vẻ mặt bối rối.
Ngay cửa là Lục Thì vừa tan ca trở về.
Lục San San nhanh chân bước lên trước, cúi đầu xin lỗi:
“Ba ơi, con xin lỗi… Tại con không đứng vững nên mới làm vỡ cái bình. Là lỗi của con…”
Tiếng lòng của Lục San San lại vang lên lần nữa đúng vào lúc này.
【Tuy là chị đẩy em một cái nên em mới ngã, nhưng dù sao chị ấy cũng là con ruột của ba mẹ. Dạo gần đây mẹ đã lạnh nhạt với em nhiều rồi, hy vọng lần này em nhận tội thay cho chị, mẹ sẽ đối xử tốt với em hơn một chút.】
Tôi quay sang nhìn Lục Thì. Quả nhiên, anh cũng nghe thấy tiếng lòng của Lục San San.
Khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, rồi lại nhìn sang “chị gái” trong miệng San San – cô con gái ruột xa lạ đối với anh.
Đã sống chung với anh bao năm, tôi quá hiểu rõ từng thay đổi trong cảm xúc của Lục Thì.
Quả nhiên, anh sải bước đến trước mặt Lâm Nhiên, giọng lạnh lùng hỏi: “Là con đẩy San San sao?”
Lâm Nhiên không hiểu sao lại bị hỏi vậy, sắc mặt tái nhợt, lắc đầu: “Không… không phải con…”
Vốn đã nhút nhát, giờ bị chất vấn như vậy, vành mắt cô bé lập tức đỏ hoe.
“Ba ơi, không phải lỗi của chị đâu mà.” Lục San San cũng lên tiếng “giải thích”.
Nhưng tiếng lòng cô ta lại tiếp tục mách lẻo:
【Nếu ba biết chị ấy đang yêu một tên du côn, còn âm mưu hại chết ba mẹ để chiếm tài sản, chắc chắn sẽ rất đau lòng.】
Lục Thì lập tức nhíu mày.
5
Thấy ánh mắt Lục Thì nhìn con gái đầy đề phòng và dò xét, tôi vội vàng bước lên.
“Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa!”
“Phòng khách có gắn camera, chuyện này rốt cuộc thế nào, chỉ cần xem lại là rõ!”
Nghe tôi nói vậy, trên mặt Lục San San thoáng hiện vẻ đắc ý, nhưng rất nhanh đã thu lại, tiếp tục giả vờ ngoan ngoãn.
Cô ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Nhưng mà mẹ ơi, hình như camera ở phòng khách đã hỏng từ tháng trước rồi…”
Tôi mỉm cười nhìn cô ta.
“Đúng vậy, nhưng trùng hợp làm sao, mấy hôm trước mẹ đã nhờ quản gia kiểm tra lại toàn bộ hệ thống camera trong nhà, cái bị hỏng đó cũng đã được thay mới rồi.”
Lục San San – người lúc nãy còn tự tin không sợ bị phát hiện – lập tức cứng họng, lắp bắp:
“À… chắc… chắc cũng không cần phải xem lại đâu ạ…”
Cô ta cố gắng nặn ra một nụ cười, gượng gạo tìm cách vớt vát:
“Dù sao thì… đúng là em không cẩn thận, chẳng liên quan gì đến chị cả…”
Lần này, tiếng lòng kỳ lạ ấy không vang lên nữa. Nhưng sự mâu thuẫn trong hành vi và lời nói vẫn khiến Lục Thì bắt đầu sinh nghi.
Đoạn video giám sát chiếu cảnh hai đứa trẻ lần lượt đi xuống lầu. Không biết Lục San San nhìn thấy gì ở cửa, nhưng cô ta đảo mắt một cái, rồi quay sang nói với Lâm Nhiên:
“Chị ơi, bên kia có cái bình cổ mà ba thích nhất đó, chị có muốn qua xem không?”
Lâm Nhiên hơi lưỡng lự, nhưng không giỏi từ chối, đành đi theo sau.