Nghĩ đến đây, tôi không do dự bước lên, ôm lấy Lâm Nhiên.
“Đừng căng thẳng, đây là nhà của con.”
Cảm nhận được cơ thể con bé dần dần thả lỏng, tôi mới buông ra, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ đen, trao tận tay Lâm Nhiên trước ánh mắt kinh ngạc đến khó tin của Lục San San.
“Thẻ này là một chút tấm lòng của mẹ.”
“Con cứ thoải mái mà xài, thích gì thì cứ mua nhé!”
Chiếc thẻ này, Lục San San đã nài nỉ tôi rất lâu mà tôi vẫn không cho. Vì tôi sợ nó tiêu xài không kiểm soát.
Nhưng giờ, đưa cho Lâm Nhiên, tôi lại nói “cứ thoải mái mà tiêu”.
Sự thiên vị trắng trợn này khiến Lục San San tức đến nghẹn họng, nhưng vẫn cố gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Mẹ đối với chị đúng là tốt thật đấy.”
“Tất nhiên rồi, dù sao Lâm Nhiên mới là con gái ruột của mẹ, nếu mẹ không tốt với con bé thì biết tốt với ai bây giờ?”
Tôi nói rõ ràng, có ý ám chỉ.
Lục San San nghe ra được, sắc mặt lập tức trắng bệch,
trong ánh mắt cũng dần xuất hiện sự oán độc.
Nhưng trên mặt vẫn cố giữ nụ cười giả tạo.
“Đúng đúng đúng, chị mới về nhà, mẹ nên tốt với chị một chút.”
Tôi đã quá chán ghét màn kịch giả tạo của nó, cũng chẳng buồn phí lời thêm nữa, kéo tay Lâm Nhiên lên lầu hai của biệt thự.
Phòng tôi chuẩn bị cho con bé ở tầng này, là một căn phòng ngủ phong cách châu Âu rộng hơn bốn mươi mét vuông.
Từ phòng tắm đến phòng thay đồ, mọi thứ đều đầy đủ.
Lâm Nhiên tròn mắt ngạc nhiên.
“Phòng… lớn như vậy sao…”
Vừa mới thốt ra câu cảm thán, Lục San San – cái bóng không biết biến mất – lại xuất hiện.
3
“Chị ơi, chị có quen ở căn phòng này không?”
Lâm Nhiên tính cách nhút nhát, bị hỏi thế thì cũng không biết phải trả lời là quen hay không quen.
Đúng lúc này, tiếng lòng của Lục San San lại vang lên.
【Tôi biết ngay mà, chị sống quen ở quê rồi, ở phòng rộng thế này chắc chắn thấy không thoải mái.】 【Nhưng dù sao đây cũng là ý của mẹ… Chỉ cần chị thấy ổn là được rồi.】
Tôi bắt đầu thấy giận.
Cảnh này, kiếp trước từng xảy ra.
Lúc Lâm Nhiên mới về nhà, cũng ở căn phòng này.
Nhưng không lâu sau, Lục San San nói với tôi rằng Lâm Nhiên ngại không dám nói ra, ở quê quen rồi, ngủ phòng rộng như vậy thấy không thoải mái, muốn đổi sang phòng nhỏ hơn.
Tôi nhẹ dạ tin lời, giao cho nó tìm phòng mới cho Lâm Nhiên.
Ai ngờ nó lại đưa con gái tôi đến một căn phòng dành cho người giúp việc, vị trí hẻo lánh, quanh năm không có lấy một tia nắng.
Khi tôi chất vấn, nó còn nói dối rằng như vậy sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Không chỉ vậy, sau đó Lục San San còn nũng nịu làm nũng, nên tôi lại cho phép nó đập thông căn phòng trống kia để làm phòng thay đồ lớn hơn cho nó.
Tôi không dám nghĩ, kiếp trước con gái tôi đã phải cô đơn, tủi thân và tuyệt vọng đến mức nào, mới có thể không chút do dự mà nhảy xuống từ tầng mười tám như thế.
Tôi xót xa xoa nhẹ mái tóc của Lâm Nhiên, ngẩng đầu nhìn sang Lục San San, ánh mắt lập tức lạnh đi rõ rệt.
“Chỉ là một căn phòng thôi, sao mà không quen cho được?”
“Mẹ còn thấy căn này hơi nhỏ với chị con nữa kìa. Chiều nay mẹ định dẫn chị đi mua quần áo với trang sức, chắc phòng thay đồ trong này cũng chẳng chứa nổi.”
“San San, phòng con ngay bên cạnh phải không? Con nhường lại cho chị làm phòng thay đồ nhé, được không?”
Lục San San chết lặng.
Nhưng vẫn phải giữ hình tượng con gái ngoan hiểu chuyện, nghiến răng nghiến lợi mà ngoài miệng vẫn phải gượng cười đồng ý.
Một phen bày mưu tính kế, không khiến tôi xa cách Lâm Nhiên được, không đẩy được con bé vào phòng chứa đồ, mà giờ còn phải nhường cả phòng mình – đúng là mất cả chì lẫn chài.
Tôi mặc kệ Lục San San ở nhà, gọi tài xế chở tôi và Lâm Nhiên đi trung tâm thương mại, mua sắm thỏa thích.
Dù gì tôi cũng đã nói là sẽ lấp đầy cả phòng thay đồ, làm mẹ mà đã hứa rồi thì không thể nuốt lời.
Lâm Nhiên nhìn vào những cửa hàng hàng hiệu lộng lẫy, rồi lén hỏi nhân viên giá cả, mặt mày tái mét.
Con bé đứng ngồi không yên, do dự mãi mới lấy hết can đảm kéo nhẹ tay áo tôi:
“Mẹ ơi, mấy bộ này đắt quá… Con không cần mặc đồ mắc như vậy đâu, tiết kiệm được mà…”
Nghe con bé nói, lòng tôi mềm nhũn.
Càng thấy bản thân kiếp trước thật ngu ngốc, vậy mà lại đi tin vào mấy lời bịa đặt của Lục San San.
Tôi nắm lấy tay Lâm Nhiên, càng nhìn càng thấy yêu thương.
“Nhiên Nhiên à, con không cần tiết kiệm cho mẹ đâu. Cả cái trung tâm thương mại này đều là của nhà mình mà, mẹ có tiền.”
“Giờ mẹ chỉ muốn con thật xinh đẹp, để mẹ có thể khoe với mấy chị em bạn thân của mẹ thôi.”
Nói xong, tôi ôm chặt đứa con mà tôi đã mong mỏi suốt hai kiếp người.