Tôi âm thầm bắt đầu thu thập tất cả chứng cứ Bạch Tuyết vi phạm quy định trong công việc.

Cô ta tưởng tôi đang quay cuồng vì vụ ly hôn, không rảnh lo chuyện khác.

Thậm chí còn cố ý tung tin trong công ty, rằng tôi “gia đình bất hạnh, tâm lý không ổn định”, để ảnh hưởng đến đánh giá của ban lãnh đạo.

Một tuần sau, công ty tổ chức cuộc họp đánh giá cuối cùng để bầu chọn đối tác năm nay.

Tôi và Bạch Tuyết là hai ứng viên cuối cùng.

Tại cuộc họp, Bạch Tuyết tràn đầy khí thế, bản báo cáo thành tích được trình bày rất chỉnh chu, số liệu đầy đủ, kế hoạch tương lai cũng rất tham vọng.

Đến phần phát biểu tự do cuối cùng, cô ta đứng dậy, ánh mắt lướt nhẹ về phía tôi, hàm ý rõ ràng, rồi nói:

“Tôi cho rằng, một lãnh đạo thành công không chỉ cần năng lực nghiệp vụ xuất sắc, mà còn cần một hậu phương gia đình ổn định và hài hòa. Vì nếu ngay cả gia đình mình cũng không thể quản lý tốt, thì làm sao có thể quản lý một đội ngũ, một bộ phận, thậm chí là gánh vác tương lai của cả công ty? Một môi trường gia đình ổn định, tích cực, mới là nền tảng vững chắc cho sự nghiệp thành công.”

Lời cô ta khiến vài vị trong hội đồng có tư tưởng truyền thống gật gù đồng tình.

Cô ta tưởng rằng, mình đã chắc chắn nắm phần thắng.

Cô ta tưởng, mình vừa tung ra cú đánh chí mạng theo cách “thanh lịch” nhất.

Sau khi cô ta ngồi xuống, tất cả ánh mắt đều dồn về phía tôi, chờ đợi lời phản hồi.

Tôi mỉm cười, đứng lên khỏi ghế.

Tôi không phản bác lại cái luận điệu “gia đình quyết định sự nghiệp” của cô ta, cũng không biện minh cho chuyện riêng tư của mình.

Tôi chỉ đưa một chiếc USB cho người chủ trì cuộc họp.

“Trước khi bắt đầu phần báo cáo của mình, tôi muốn tố cáo một chuyện với hội đồng.”

“Phó giám đốc bộ phận thị trường – Bạch Tuyết – đã lợi dụng chức vụ, trong suốt hai năm qua nhiều lần nhận hoa hồng từ nhà cung cấp, tổng số tiền hơn ba triệu tệ. Ngoài ra, cô ta còn tiết lộ kế hoạch chiến lược quý tới của công ty cho đối thủ cạnh tranh chính của chúng ta.”

“Trong USB là email trao đổi giữa cô ta và nhà cung cấp, sao kê tài khoản ngân hàng, cũng như bản ghi âm cuộc gọi giữa cô ta và giám đốc công ty đối thủ.”

Vừa dứt lời, cả phòng họp chìm trong sự im lặng chết chóc.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tôi, sau đó quay sang nhìn Bạch Tuyết – gương mặt cô ta trong tích tắc tái nhợt không còn giọt máu.

Chủ tịch hội đồng lập tức tuyên bố tạm ngưng đánh giá đối tác, thành lập tổ điều tra để xác minh nội dung tố cáo.

Bạch Tuyết ngồi bệt xuống ghế, toàn thân run rẩy, ánh mắt hoảng loạn và không dám tin.

Cô ta không ngờ tôi đã sớm nhìn thấu toàn bộ âm mưu của mình.

Càng không ngờ, tôi lại chọn ngay thời khắc then chốt định đoạt sự nghiệp cô ta, dùng chứng cứ không thể chối cãi, tung đòn phản công chí mạng.

Cô ta muốn hủy hoại sự nghiệp của tôi.

Còn tôi — đã chấm dứt hoàn toàn con đường sự nghiệp của cô ta.

09

Một tháng sau, phiên tòa ly hôn giữa tôi và Giang Đào chính thức bắt đầu.

Ngày xét xử, tôi mặc một bộ vest trắng cắt may vừa vặn, trang điểm chỉn chu, gọn gàng, thần thái rạng rỡ.

Trên ghế bị cáo, Giang Đào mặc đồ tù nhân màu xám, được hai cảnh sát tư pháp dẫn vào.

Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, trông anh ta như già đi cả chục tuổi, tóc bạc quá nửa, ánh mắt đờ đẫn, cả người hốc hác tiều tụy.

Gia đình anh ta ngồi ở hàng ghế dự thính — bố mẹ chồng đầu bạc chỉ sau một đêm, còn cô em chồng Giang Yến thì trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy oán hận.

Tại tòa, luật sư biện hộ của Giang Đào vẫn cố vùng vẫy trong vô vọng.

Anh ta nói rằng Giang Đào ký vào bản thỏa thuận tiền hôn nhân là do tôi “dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt”; nói rằng việc Giang Đào tặng tiền cho nữ streamer chỉ là “cách giải tỏa áp lực ôn thi”; lại nói hành vi đập phá máy tính của tôi là “bộc phát nhất thời do bị kìm nén tinh thần quá lâu”.

Anh ta cố gắng tô vẽ Giang Đào thành một kẻ tội nghiệp và bất lực dưới cái bóng của người vợ quá mạnh mẽ.

Đến lượt Triệu Duệ phát biểu.

Cô ấy không nói một lời dư thừa, đứng dậy bước ra giữa phiên tòa, trình bày rành mạch, rõ ràng tất cả sự thật.

Từ câu sỉ nhục “con dâu không được ngồi bàn chính” trong bữa tiệc thọ.

Đến ba năm trời chu cấp tổng cộng hơn 1 triệu 260 ngàn tệ.

Rồi bản hợp đồng bảo lãnh bị lừa ký, cùng âm mưu cấu kết người ngoài hãm hại sự nghiệp của tôi.

Tất cả bằng chứng — ghi âm, video, giao dịch chuyển khoản, đoạn chat — lần lượt được trình chiếu trên màn hình lớn giữa tòa.

Cả phiên tòa im phăng phắc.

Chỉ còn tiếng nói bình tĩnh mà dứt khoát của Triệu Duệ vang lên.

Cuối cùng, cô nhìn về phía ghế thẩm phán, đưa ra lời kết:

“Thưa chủ tọa, thưa các vị thẩm phán. Thân chủ của tôi, cô Lâm Vị, đã dành trọn chân thành và tài lực trong cuộc hôn nhân này, nhưng thứ cô ấy nhận được chỉ là sự lợi dụng, lừa dối và sỉ nhục vô tận.”

“Hôm nay chúng tôi đứng ở đây, không phải để chia tài sản, mà là để đòi lại công bằng.”

“Chúng tôi yêu cầu, căn cứ theo thỏa thuận tiền hôn nhân, xác định Giang Đào không có bất kỳ quyền lợi nào với tài sản cá nhân của cô Lâm Vị.”

“Chúng tôi yêu cầu, vì cố tình chuyển nhượng tài sản chung một cách gian trá, Giang Đào phải hoàn trả toàn bộ số tiền và bồi thường thiệt hại cho cô Lâm Vị.”

“Chúng tôi yêu cầu, vì đã gian lận trong hôn nhân, cấu kết người ngoài xâm phạm danh dự và tài sản của thân chủ tôi, Giang Đào phải trả khoản bồi thường tổn thất tinh thần.”

“Chúng tôi tin tưởng rằng, pháp luật sẽ không để một người phụ nữ chăm chỉ, độc lập, chân thành trở thành vật hy sinh cho lòng tham và lối sống ký sinh. Những gì luật pháp nên bảo vệ, là cái thiện, chứ không phải cái ác.”

Tôi bình tĩnh nhìn Giang Đào trên ghế bị cáo.

Suốt quá trình, anh ta cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi lấy một lần.

Khuôn mặt từng khiến tôi rung động, giờ đây trong mắt tôi chỉ là một bóng mờ đáng ghê tởm.

Thẩm phán tuyên án ngay tại tòa.

“Sau khi xem xét, tòa tuyên bố như sau:

Một, chấp thuận đơn ly hôn giữa nguyên đơn Lâm Vị và bị đơn Giang Đào.

Hai, toàn bộ tài sản cá nhân của nguyên đơn Lâm Vị, bao gồm nhà đất, xe cộ trước hôn nhân, thuộc quyền sở hữu của nguyên đơn.

Ba, bị đơn Giang Đào phải hoàn trả 100.000 tệ là phần tài sản chung bị chuyển nhượng bất hợp pháp, đồng thời bồi thường 100.000 tệ tổn thất tinh thần cho nguyên đơn.”

Tiếng gõ búa vang lên, chấm dứt mọi tranh cãi.

Khoảnh khắc phán quyết được công bố, mẹ chồng tôi ngất lịm tại chỗ.

Bố chồng chỉ tay vào tôi, môi run lên bần bật, nhưng không nói được một lời.

Còn Giang Đào thì sụp hẳn xuống ghế bị cáo, như một đống bùn nhão.

Tôi bước ra khỏi tòa án, ánh nắng ngoài trời rực rỡ, dịu dàng tỏa xuống người.

Tôi hít sâu một hơi không khí của tự do, cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Triệu Duệ bước lại gần, vỗ vai tôi, đưa cho tôi một chiếc kính râm.

“Chúc mừng chị, Lâm tổng. Chào mừng đến với cuộc đời mới.”

Tôi đeo kính lên, che đi chút ươn ướt nơi khóe mắt.

Phải rồi.

Một cuộc đời mới.