Nhưng cậu ta nói tôi “đẹp”, dường như chẳng nhìn thấy những nếp nhăn nơi khóe mắt tôi, chỉ say mê, yêu thích đến mức không nhìn ra chút nào là diễn kịch.
Tôi từng hỏi Lục Vận:
“Cậu từng học qua diễn xuất chuyên nghiệp sao?”
Cậu ta khẽ cười, ngón tay vuốt từ mắt tôi xuống cằm, nói:
“Thích chị thì cần gì học.”
Đúng là một đứa trẻ biết làm nghề thật tốt.
Thế nên sau đó, chiếc thẻ đó mỗi tháng thành ba trăm ngàn.
Tôi nuôi Lục Vận ba năm.
Có lúc tôi còn nghĩ, cứ nuôi như vậy mãi cũng không sao, giống như Cố Thời Nam nuôi Tô Dao, nuôi tận năm năm.
Chưa bao giờ chán.
Năm năm.
Tôi nhớ lại năm thứ năm tôi và Cố Thời Nam bên nhau.
Năm đó, tôi mất đứa con.
Vì muốn có với anh một đứa con thuộc về chúng tôi, tôi ngày nào cũng cầm bát thuốc bắc lên uống.
Cố Thời Nam khi đó càng ngày càng bận, đối với tôi cũng càng ngày càng qua loa.
Trong mắt anh, tôi gần như chẳng còn nhìn thấy chút yêu thương nào nữa, ngay cả trong hiếm hoi những lần gần gũi, anh cũng mệt mỏi, miễn cưỡng.
Anh luôn nói với tôi:
“Khinh Nhu, công việc mệt lắm, anh chỉ muốn được ngủ một giấc ngon.”
“Khinh Nhu, đừng cố nữa, cho dù anh có cố thế nào, em cũng không mang thai được đâu.”
Anh lặp đi lặp lại chuyện “mệt”, chuyện “em không mang thai được”, khiến tôi sống trong lo lắng và tự trách mỗi ngày.
Thì ra, tất cả chỉ là qua loa, là cái cớ.
Cái “mệt” của anh ta không phải vì công việc, mà là vì đã có Tô Dao.
Anh ta không phải vì tôi không thể mang thai mà chán ghét gần gũi với tôi, mà là vì anh ta đã có Tô Dao.
Một người đàn ông ba mươi hai tuổi có bao nhiêu sức lực để chăm sóc xong người này rồi lại chăm người kia?
Ý nghĩ dần trôi xa, tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Lục Vận rất chu đáo, bắt đầu xoa đầu cho tôi, từng chút một làm dịu đi dây thần kinh căng thẳng.
Tôi chậm rãi thả lỏng rồi nói với cậu ta:
“Lục Vận, đi tìm bạn gái đi.”
Tay của Lục Vận khựng lại, hơi thở trở nên nặng nề, nhưng động tác trên tay lại tiếp tục, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tại sao?”
Tôi nói:
“Cậu nên quay về sống như người bình thường đi.”
“Chị chán tôi rồi à?”
Giọng của Lục Vận hơi nghiến răng, đầy không cam lòng, nhưng vẫn kiên trì xoa đầu cho tôi, lực đạo vừa phải.
Cậu ta luôn rất biết cách chăm sóc tôi.
“Tôi rốt cuộc đã làm sai gì?”
“Tôi có chồng rồi.”
“Đó là tên khốn.”
“Nhưng anh ta vẫn là chồng tôi.” Tôi nghiêm túc nhìn cậu ta. “Lục Vận, tôi muốn quay về với gia đình.”
Động tác trên tay Lục Vận cuối cùng cũng dừng lại.
Cậu ta kéo tôi dậy, ánh mắt đầy bực bội nhìn tôi chằm chằm.
“Chị quên rồi à, cái gia đình mà chị nói còn có cả người đàn bà khác!”
Ba năm.
Từ ghét cay ghét đắng ban đầu, đến bây giờ tôi đã có thể bình tĩnh đến mức không quan tâm nữa.
Tôi nói:
“Đối phó với cô ta, tôi sẽ có cách.”
“Tôi không thể để chồng tôi phát hiện ra cậu. Điều đó không có lợi cho cuộc hôn nhân của tôi.”
Lục Vận cuối cùng cũng bị chọc tức.
“Khinh Nhu, chị sẽ hối hận đấy.”
Lần đầu tiên cậu ta gọi tôi là Khinh Nhu, chứ không phải “chị”.
Sau khi Lục Vận rời đi, tôi cho người thay toàn bộ cửa nhà, dọn sạch mọi thứ bên trong, rồi cho một đôi tình nhân trẻ thuê lại với giá cao.
Gần đây tâm trạng của Cố Thời Nam rõ ràng rất tốt, thường xuyên về nhà, thi thoảng còn mang quà cho tôi.
Ví dụ mấy món mỹ phẩm tôi thích, tổ yến tôi thích ăn, và hoa…
Anh ta ăn món tôi tự tay nấu, hài lòng khen:
“Khinh Nhu, không ai cẩn thận, dịu dàng được như em.”
Tôi nhàn nhạt cười:
“Tất nhiên rồi, nhiệm vụ hàng đầu của em là chăm sóc anh. Anh khỏe mạnh thì nửa đời sau của em mới yên ổn hạnh phúc.”
Cố Thời Nam cảm động ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi:
“A Nhu, em mãi mãi là vợ của Cố Thời Nam này, không ai có thể thay thế được vị trí của em trong lòng anh.”
Tôi cười hạnh phúc, thoải mái trong lòng anh:
“Thời Nam, nghe anh nói vậy là đủ rồi.”
Cố Thời Nam lại ôm tôi chặt hơn.
Trong khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi đó, chắc anh ta thấy mọi chuyện đã đâu vào đấy, bị sự rộng lượng trước sau như một của tôi làm cho yên tâm, nên mở lời:
“A Nhu… Dao Dao mang thai rồi. Bảo mẫu chăm cô ấy không tốt lắm. Anh đang nghĩ…”
Nói đến đây anh ta ngập ngừng, chỉ nhìn tôi.
Tôi hiểu ý ngay, vẫn giữ vẻ dịu dàng, thấu hiểu:
“Nếu Tô Dao không ngại, thì cứ đón cô ấy về ở đi.”
“A Nhu, anh biết ngay mà, em hiểu chuyện nhất.”
Cố Thời Nam lại hôn lên trán tôi, nói:
“A Nhu, đứa trẻ đó cũng là con của em, là con của nhà họ Cố chúng ta.”
Cái cách anh ta cố ý nhấn mạnh nghe thật nực cười.