“Thì tôi sẵn sàng rời khỏi nơi này cùng con!”

Nghe đến đây, tôi đang cuộn tròn trong bụng mẹ cũng không kìm được nước mắt.

Mẹ đã làm được rồi.

Mẹ thực sự đã làm được.

Bà không còn sợ hãi, không còn tự ti, không còn lùi bước trước khó khăn nữa.

Cuối cùng, bà đã có đủ dũng khí để đứng lên đối mặt với tất cả.

Thấy mẹ tôi cứng rắn như vậy, Bạch Mộng Yên cũng không thèm giả vờ nữa.

Ả ta nhếch miệng, giơ tờ giấy kết quả lên trước mặt mẹ tôi mà gào:

“An Tình, cô biết đọc chữ Trung Quốc chứ?”

“Dì tôi là ai chứ? Là chuyên gia số một trong nước, là tượng đài của giới sản khoa.”

“Chỉ cần liếc mắt một cái, bà ấy đã có thể xác định cái thai trong bụng cô là thai chết lưu!”

Ả ta tự tin đầy mình, nhìn chằm chằm vào ba tôi như chờ được công nhận.

“Người phụ nữ này hoàn toàn đang lừa anh.”

“Thứ cô ta nhắm đến chỉ là tiền tài nhà họ Phó, cô ta đơn giản chỉ muốn dùng con để trèo cao!”

Nghe ả ta vừa chất vấn vừa vu khống, mẹ tôi không chút do dự quay sang hỏi lại:

“Cô dám chắc đứa bé trong bụng tôi là thai chết lưu chứ?”

“Dám.”

“Nếu không phải thì sao?”

“Tôi sẵn sàng đánh cược cả sự nghiệp của dì tôi.”

“Tốt.”

Mẹ tôi khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng xoa bụng.

“Cục cưng ngoan, đừng giận nữa nhé, có người dám vu khống con là thai chết lưu kìa.”

“Con có nghe thấy mẹ nói không? Nếu có, con đá nhẹ bụng mẹ một cái được không?”

Vừa dứt lời, sắc mặt của dì Bạch Mộng Yên lập tức đỏ bừng vì giận.

Bà ta nhìn mẹ tôi với ánh mắt khinh thường, từ trên cao dội xuống lời cảnh cáo:

“Cô gái trẻ, nói năng nên tích đức một chút.”

“Tôi hành nghề y bao nhiêu năm, số ca tôi từng gặp còn nhiều hơn số muối cô từng ăn.”

“Vậy mà cô dám ngang nhiên nghi ngờ chuyên môn của tôi sao?”

Lúc này, mấy chuyên gia khác cũng bắt đầu xôn xao phụ họa:

“Đúng vậy, giáo sư Lý là cây đại thụ trong ngành, sao có thể chẩn đoán sai được!”

“Nghi ngờ bà ấy chẳng khác nào nghi ngờ trời nắng thì có mặt trời!”

“Cô An à, tôi hiểu là tin dữ về cái thai khiến cô khó chấp nhận nhất thời, nhưng cũng không thể nói năng bừa bãi như vậy được!”

Giữa lúc bao lời lẽ đổ dồn về phía mẹ, ba tôi âm thầm đặt tay lên lưng bà, lạnh giá mà dịu dàng.

Giọng anh khàn khàn, như muốn bật ra mà không thể:

“An Tình… đừng sợ… nếu thật sự đứa bé không còn… chúng ta có thể…”

Anh còn chưa nói hết câu, đã bị mẹ ngắt lời dứt khoát.

“Không thể nào!”

Bà đầy tự tin kéo áo lên, để lộ chiếc bụng trắng trẻo tròn trịa.

“Cục cưng, sẵn sàng chưa?”

Tôi siết nhẹ dây rốn để báo hiệu với mẹ là tôi đã chuẩn bị.

“Con yêu, đá nhẹ bụng mẹ một cái nhé?”

Vừa dứt lời, tôi lập tức đưa nắm tay nhỏ xíu đẩy nhẹ bụng bà từ bên trong.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Một vài người còn dụi mắt, tưởng mình nhìn nhầm, không dám tin một thai nhi lại có thể lanh lợi đến vậy.

Mẹ tôi dịu dàng xoa chỗ tôi vừa đá.

“Ngoan lắm, giờ đá bên trái nào.”

Tôi lập tức làm theo.

“Thử bên phải luôn đi!”

Tôi lại làm y chang.

Không những thế, tôi còn chơi lớn—đá cả hai bên cùng lúc.

“Thần đồng! Đây đúng là thần đồng!”

Một chuyên gia có mặt tại đó không kìm được mà kêu lên.

“Phó tiên sinh, e rằng kết quả kiểm tra trước đó thực sự có vấn đề, tôi đề nghị kiểm tra lại cho cô An!”

“Chúng tôi cũng đồng ý!”

“Tôi cũng vậy!”

Sắc mặt u ám dày đặc trên mặt ba tôi lập tức tan biến.

Người đàn ông xưa nay nghiêm túc lạnh lùng ấy lần đầu tiên nở nụ cười thực sự.

Sau nửa tiếng kiểm tra lại kỹ lưỡng,

Tất cả các bác sĩ đồng loạt khẳng định chắc nịch với ba mẹ tôi:

Thai nhi hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ vấn đề gì.

“Không thể nào… không thể nào… các người nói dối!”

Nghe thấy vậy, Bạch Mộng Yên tức đến mức nhảy dựng tại chỗ.

“Các người nhận bao nhiêu tiền của An Tình? Nói đi! Nhận bao nhiêu?!”