Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên Lục Thập An làm là gọi điện cho luật sư.
“Luật sư Lý, tôi đã suy nghĩ xong về việc phân chia tài sản của ba tôi. Ngoài phần quyên góp cho công ích, phần còn lại cứ làm theo sắp xếp khi ba tôi còn sống. Dù chỉ một xu, cũng không được chia cho Lục Chiêu Chiêu.”
Ở kiếp trước, cô mềm lòng nhất thời, đã chia cho cô con nuôi Lục Chiêu Chiêu mười phần trăm cổ phần của Lục gia.
Cô cứ nghĩ Lục Chiêu Chiêu sẽ biết ơn, ai ngờ lại mang hận trong lòng, từng bước đẩy cô vào đường cùng, cuối cùng khiến cô chết thảm.
Kiếp này, cô tuyệt đối sẽ không cho Lục Chiêu Chiêu bất kỳ cơ hội nào nữa.
Xử lý xong chuyện phân chia tài sản, Lục Thập An suy nghĩ hồi lâu rồi bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Cố Trung Lễ, là tôi, Lục Thập An.” Giọng cô mang theo chút căng thẳng không dễ nhận ra, “Tôi đồng ý dùng mười phần trăm cổ phần của Lục thị để đổi lấy cuộc hôn nhân với anh.”
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói trầm thấp của Cố Trung Lễ, mang theo vẻ nghi hoặc: “Lục Thập An, cô chắc chắn chứ? Tôi là cậu của Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong đấy.”
Trái tim Lục Thập An khẽ run lên.
Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong — hai cái tên này từng là những người quan trọng nhất trong đời cô. Nhưng ở kiếp trước, họ lại phản bội cô vào lúc cô cần họ nhất.
Cô hít sâu một hơi, càng thêm kiên định.
“Tôi với Trình Đồ Nam và Từ Bồi Phong từ nay chỉ là người xa lạ. Cố tiên sinh, mười phần trăm cổ phần của Lục thị đổi lấy cuộc hôn nhân với anh, anh không thiệt chút nào.”
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Lục Thập An siết chặt điện thoại, thời gian Cố Trung Lễ im lặng càng lâu, tâm trạng cô càng trở nên nặng nề.
Ngay khi cô sắp từ bỏ, thì cuối cùng anh lên tiếng: “Được.”
Tim Lục Thập An thót lên, rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Cuối cùng cũng yên tâm.
Vừa đẩy cửa nhà ra, cô còn chưa kịp phản ứng thì một chậu nước lạnh từ trên đầu dội thẳng xuống.
Những giọt nước lạnh buốt chảy từ tóc xuống, thấm ướt quần áo cô.
Trình Đồ Nam mặt lạnh băng bước tới, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Lục Thập An, cô biết sai chưa?”
Lục Thập An sững người. Cô không biết mình sai chỗ nào. Chẳng lẽ chỉ vì cô không về kịp mừng sinh nhật cho Lục Chiêu Chiêu?
Từ phía sau Trình Đồ Nam, Từ Bồi Phong lững thững bước tới, bộ dạng bất cần, khóe môi nở nụ cười lơ đễnh:
“Giữa mùa đông đứng ngoài làm gì, vào nhà nói chuyện đã.”
Lục Thập An cố gắng đứng dậy, bước vào trong.
Lục Chiêu Chiêu đang ngồi trên sofa, tay cầm chiếc bánh kem tinh xảo, gương mặt xinh xắn tràn đầy hạnh phúc.
Ánh mắt Lục Thập An lập tức chú ý đến chiếc vòng tay trên tay cô ta, cô bước lại gần định nhìn kỹ hơn.
Còn chưa kịp đến gần thì đã bị Trình Đồ Nam đẩy ngã xuống đất.
“Lục Thập An, cô định làm gì? Lại muốn bắt nạt Chiêu Chiêu sao?”
“Chiếc vòng tay đó là mẹ tôi tặng tôi, sao lại nằm trên tay cô ta?”
Nước mắt lập tức dâng lên trong mắt Lục Chiêu Chiêu, như thể bị tổn thương ghê gớm lắm.
“Xin lỗi chị, em không biết là mẹ tặng cho chị. Em thấy đẹp, nên anh Đồ Nam tặng cho em.”
Lục Thập An bật cười lạnh: “Cô chỉ là con nuôi của nhà tôi, mẹ tôi không phải mẹ cô! Hơn nữa, đây là quà mẹ tôi tặng tôi, Trình Đồ Nam dựa vào đâu mà quyết định tặng cô?”
Gương mặt Trình Đồ Nam lập tức sa sầm.
Anh ta ôm lấy Lục Chiêu Chiêu đang khóc nức nở, giọng đầy khó chịu:
“Sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi của cô rồi, đến lúc đó chỉ có thể chọn một người để kết hôn thì mới được thừa kế di sản ba cô để lại. Cô chẳng phải chỉ đang do dự giữa tôi và Bồi Phong sao? Tôi tặng một cái vòng tay nhỏ cho Chiêu Chiêu thì sao chứ?”
Chương 2
Anh ta ngừng một chút, giọng càng thêm bực bội:
“Chỉ là một cái vòng tay nhỏ thôi mà, Chiêu Chiêu thích thì chúng tôi cho cô ấy thì sao?”
“Mặc dù bọn tôi không thích cô, cũng từng nói rất nhiều lần là ghét bị ràng buộc, nhất là chuyện hôn nhân. Nhưng vì là người của một trong bốn đại gia tộc, nên vốn dĩ chẳng thể từ chối được chuyện liên hôn. Nói đi, cô chọn ai?”
Lục Thập An nhìn hai người họ, không nói nên lời, trong lòng dâng lên một cơn ghê tởm mạnh mẽ. Cô bật cười khẩy, giọng đầy châm biếm:
“Hai người à, tôi chẳng chọn ai cả!”
Lông mày Trình Đồ Nam nhíu chặt, gương mặt đầy khó chịu.
“Cô lại đang chơi trò lạt mềm buộc chặt gì đây? Ba cô nói rồi, chỉ được chọn người trong ba gia tộc còn lại. Ngoài bọn tôi ra, cô còn chọn được ai?”
Từ Bồi Phong đứng bên cạnh bật cười khinh miệt, giọng điệu đầy châm chọc.
“Lục Thập An, cô có diễn trò gì đi nữa, bọn tôi cũng không thích cô đâu. Đừng tưởng dùng mấy thủ đoạn này là khiến bọn tôi thay đổi cách nhìn.”
Lục Thập An hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn họ.
“Ai nói tôi chỉ có thể chọn giữa hai người các anh? Tôi muốn kết hôn với…”
Nhưng cô còn chưa nói hết câu, thì một tiếng khóc nức nở vang lên cắt ngang.
Lục Chiêu Chiêu tay run rẩy tháo chiếc vòng tay xuống, nước mắt tuôn như mưa, nghẹn ngào nói:
“Xin lỗi, Đồ Nam, Bồi Phong… Em không biết hai người phải kết hôn với Thập An. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long.”
Dứt lời, gương mặt đầy nước mắt, cô ta xoay người chạy thẳng ra khỏi cửa, biến mất trong màn đêm.
Gương mặt Trình Đồ Nam lập tức sa sầm, anh ta giận dữ đẩy Lục Thập An sang một bên, sải bước đuổi theo, để lại một câu cảnh cáo lạnh như băng:
“Nếu tối nay Chiêu Chiêu mà xảy ra chuyện gì, cô chờ đấy! Cô chính là kẻ gây ra tất cả!”
Từ Bồi Phong cười cợt nhặt chiếc vòng tay bị vứt xuống đất, quay sang nhìn Lục Thập An.
“Muốn không?”
Còn chưa đợi cô trả lời, anh ta đã vung tay ném mạnh chiếc vòng về phía mặt cô. Chiếc vòng sượt qua gò má, để lại một vết xước rướm máu.
“Cô xứng à? Lục Thập An, tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò trước mặt tôi. Nếu không, tôi sẽ khiến cô chết rất khó coi!”
Nói xong, anh ta lạnh lùng quay lưng bỏ đi, không chút lưu tình.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, lời nói băng lạnh của Từ Bồi Phong vừa rồi như lưỡi dao đâm sâu vào tim, gợi lên những ký ức tăm tối ở kiếp trước mà cô cố chôn vùi.

