“Phó tổng Bạch nói rất đúng.” Một người đàn ông hói đầu lên tiếng – Trương Duệ, giám đốc tài chính (CFO), cánh tay đắc lực của Lục Minh,

“Phu nhân Chủ tịch, việc điều hành đã có chúng tôi lo. Chị cứ ở nhà nghỉ ngơi, đợi nhận cổ tức là được rồi. Vào công ty, chẳng phải chỉ khiến mọi thứ thêm rối sao?”

Xung quanh vang lên những tiếng cười nén lại.

Họ coi tôi là một trò cười.

Một kẻ phụ thuộc vào chồng, chẳng biết gì, một bà nhà giàu vô dụng.

Một kẻ dám thách thức quyền lực của đội ngũ chuyên nghiệp – một con điên.

Tôi đảo mắt nhìn một vòng, ghi nhớ từng gương mặt và thái độ của bọn họ.

“Vậy sao?” Tôi nhàn nhạt nói, “Nếu vậy thì, tổ chức họp toàn thể nhân viên đi.”

“Cái gì?” Bạch Vi tưởng mình nghe nhầm.

“Tôi nói, ngay bây giờ, triệu tập toàn bộ nhân viên họp mặt.” Giọng tôi không lớn, nhưng mang theo sức mạnh không thể phản kháng.

“Tôi có chuyện muốn công bố.”

Bạch Vi còn định nói gì đó, tôi đã trực tiếp lướt qua cô ta, bước thẳng đến thang máy.

Một bảo vệ bước tới định ngăn tôi lại.

Ánh mắt tôi lạnh lùng quét qua:

“Tôi là cổ đông lớn nhất của công ty này – Lâm Sảng. Anh chắc chắn muốn cản tôi sao?”

Người bảo vệ kia bị khí thế của tôi làm cho chấn động, nhất thời không dám động đậy.

Sắc mặt Bạch Vi thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn nghiến răng đi theo.

Cô ta không thể để tôi phát điên trong công ty, càng không thể để nhân viên chứng kiến cảnh cô ta đến cả “vợ chủ tịch” cũng không quản nổi.

Nửa tiếng sau, phòng họp lớn nhất công ty đã chật kín người.

Phần lớn nhân viên mang theo ánh mắt tò mò và hóng hớt, thì thầm to nhỏ.

Lục Minh mặt đen như đá ngồi ở vị trí chủ tọa, Bạch Vi ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng khó coi không kém.

Tôi ung dung đi đến đầu bên kia bàn hội nghị — chiếc ghế chủ tịch đã bỏ trống suốt mười năm.

Tôi ngồi xuống.

Cả phòng họp lập tức yên lặng như tờ.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

Lục Minh hắng giọng một tiếng thật mạnh, cố gắng giành lại quyền chủ đạo:

“Lâm Sảng, em rốt cuộc muốn làm gì? Đừng gây rối ở đây nữa, mọi người ai cũng rất bận!”

Tôi không nhìn anh ta.

Tôi chỉ cầm micro lên, nhẹ nhàng gõ vài cái.

“Chào mọi người.”

“Có thể nhiều người không biết tôi, để tôi tự giới thiệu một chút.”

“Tôi tên là Lâm Sảng, là người sáng lập Hoa Sáng Khoa Kỹ, cũng là chủ sở hữu hợp pháp duy nhất của công ty này.”

Một lời như đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, khuấy lên ngàn tầng sóng.

Phía dưới lập tức nổ tung.

Mọi ánh mắt kinh ngạc luân phiên quét qua tôi, Lục Minh và Bạch Vi.

Lục Minh và Bạch Vi chẳng phải là người sáng lập sao?

Người phụ nữ này là ai?

“Im lặng!” Lục Minh đập mạnh xuống bàn, đứng bật dậy, mặt tím như gan heo,

“Cô ấy là vợ tôi, do có chút việc trong gia đình nên cảm xúc không ổn định, mọi người đừng coi lời cô ấy là thật!”

Anh ta lập tức muốn chụp lên đầu tôi cái mũ “tâm thần bất ổn”.

“Thật sao?” Tôi cười khẽ,

“Nếu Tổng giám đốc Lục cho rằng cảm xúc tôi không ổn định, vậy chúng ta hãy dùng sự thật để chứng minh.”

Tôi nhìn sang CFO Trương Duệ.

“Giám đốc Trương, tôi yêu cầu kiểm tra tất cả báo cáo tài chính của công ty trong ba năm gần nhất, báo cáo kiểm toán, cùng toàn bộ dòng tiền các dự án đầu tư lớn. Ngay bây giờ.”

Sắc mặt Trương Duệ lập tức trắng bệch.

Anh ta quay đầu cầu cứu Lục Minh.

“Lâm Sảng, cô không có quyền đó!” Lục Minh gào lên.

“Tôi có quyền hay không, không đến lượt anh quyết định.” Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống,

“Tôi cho anh một ngày. Thu dọn văn phòng của tôi.

Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ trực tiếp kiểm toán toàn bộ sổ sách công ty.”

“Nếu anh không làm được… vậy thì gặp nhau ở tòa án.”

Nói xong, tôi không buồn để ý tới sự hỗn loạn trong phòng họp, quay người rời đi.

Tôi không quay về căn nhà lạnh lẽo kia, mà đi thẳng vào văn phòng chủ tịch.

Nơi này, từng là văn phòng của cha tôi.

Giờ đây, mọi thứ bên trong đã bị thay đổi hoàn toàn, thành phong cách lạnh lùng đen trắng xám mà Lục Minh ưa thích.

Trên tường treo ảnh chụp Lục Minh, Bạch Vi và các lãnh đạo công ty.

Tràn đầy phong thái của giới doanh nhân thành đạt.

Chỉ duy nhất — không có tấm ảnh nào của tôi, hay của cha tôi.

Tôi bước đến bên cửa sổ lớn sát đất.

Ngoài cửa sổ là đường chân trời quen thuộc của thành phố.

Trong phòng — tôi bị vây khốn tứ phía.

Tôi biết, đây chỉ mới là bắt đầu.

Lục Minh và Bạch Vi chiếm giữ công ty suốt mười năm, đã sớm biến nơi này thành lãnh địa của riêng họ.

Tôi giống như kẻ xâm nhập, đơn độc vô lực.

Nhưng tôi không sợ.

Tôi chỉ lặng lẽ ngồi xuống, nhìn từng người ra vào văn phòng.

Nhìn những gương mặt từng cung kính với cha tôi, giờ thì khinh miệt tôi.

Tôi đang quan sát, ghi nhớ, tính toán.

Cuộc chiến này – mới chỉ vừa bắt đầu.