Tô Nhược Sơ cúi đầu xấu hổ: “Anh Vân, anh lúc nào cũng khiến em thấy vui.”

Vân Chu ho nhẹ, chuyển chủ đề: “Vợ à, để anh nấu cho em ít canh, em vào phòng nghỉ đi nhé.”

Tô Nhược Sơ lập tức đứng dậy theo sau: “Anh Vân, em cũng muốn học nấu ăn với anh.”

Con trai tôi cũng hớn hở chạy theo.

Cảnh tượng giống hệt kiếp trước, nhưng giờ tôi không còn thấy đau lòng nữa.

Dù sao cũng chỉ còn sáu ngày.

Vân Chu và Tô Nhược Sơ hì hục nấu canh suốt cả đêm.

Tôi vừa ngồi dậy khỏi giường đã thấy đầu choáng váng, dưới ánh đèn lờ mờ còn thấy sắc mặt mình tái nhợt.

Tôi cố lết ra ngoài phòng khách, thấy trên bàn đã đặt sẵn một bát canh.

Chưa cần tới gần, tôi đã ngửi thấy mùi lạ rất khó chịu.

Con trai tôi ngồi bên bàn, nhìn tôi cười: “Mẹ ơi, uống canh đi.”

Nó đúng là trẻ con, đến cả việc bỏ thuốc cũng không biết chọn loại không mùi.

Tôi giả vờ không biết gì, bước tới ngồi xuống đối diện, từ tốn bưng bát canh lên.

Đôi mắt thằng bé dần dần sáng lên vì háo hức.

Tôi bất ngờ đặt bát xuống: “Mẹ còn có tiết học, con uống đi.”

Chưa đến giờ giao dịch có hiệu lực, tôi sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn.

Chương 4

Kiếp trước, chỉ vì con trai tôi đột nhiên tỏ ra yếu đuối, tôi chẳng nghĩ nhiều mà uống cạn bát canh.

Kết quả là đêm đó phải nhập viện cấp cứu.

Tôi cứ nghĩ từ chối lần này là ổn, ai ngờ nó lại chặn đường tôi:

“Vậy mẹ ăn bánh quy không?”

Tim tôi khẽ rung lên.

Nó đã rất lâu không gọi tôi là “mẹ”.

Từ khi Vân Chu bắt đầu thường xuyên đưa Tô Nhược Sơ về nhà, hoặc dẫn Vân Nhuận theo đến nhà máy, giữa hai mẹ con tôi chỉ còn sự im lặng.

Dù có nói chuyện, nó cũng chỉ gọi tôi là “này!” hay “cái người kia!”

Thấy tia gian xảo lóe lên trong mắt nó, tôi không kìm được mà lùi lại nửa bước.

Không may dẫm trúng đồ chơi nó vứt dưới đất và ngã mạnh xuống.

Đầu va vào sàn, choáng váng quay cuồng.

Nhân lúc đó, con trai tôi leo lên người tôi, ngồi đè lên bụng.

Nó giơ tay, nhét hai miếng bánh quy vào miệng tôi.

Tôi trợn tròn mắt: nó đã tẩm thuốc độc cả vào bánh!

Vị đắng chát của thuốc lấn át cả mùi thơm của bánh, vụn bánh mắc vào họng khiến tôi nghẹt thở.

“Nếu mẹ biến mất, con có thể để cô Tô làm mẹ con.”

Đúng lúc đó, Tô Nhược Sơ bước vào, vờ như lo lắng đỡ tôi dậy:

“Anh Vân, cô Phùng khó chịu, em đỡ cô ấy về phòng nghỉ nhé!”

Sức lực trong người tôi bị rút cạn, hoàn toàn không chống cự nổi.

Vừa vào phòng, cô ta liền hất mạnh tôi lên giường.

Đầu tôi va mạnh vào cạnh giường bằng gỗ, máu bắt đầu chảy ấm nóng xuống.

“Phùng Nguyệt Ninh, dù cô có học đại học thì sao? Cô vẫn thua tôi. Hôm nay cô chết rồi, tôi sẽ một bước lên mây, sống sung sướng cả đời!”

Tôi chẳng ngạc nhiên vì cô ta biết chuyện giao dịch.

Nhưng tôi vẫn thắc mắc một điều.

“Vân Chu không phải kiểu người mê sắc. Dù cô từng cứu anh ta, thì chừng ấy năm qua anh ta trả ơn cũng đủ rồi.”

Năm đó, khi Tô Nhược Sơ làm phát thanh viên trong nhà máy, cô ta phạm sai lầm chính trị, suýt bị bắt.

Vân Chu đã dùng hết quan hệ để cứu cô ta, hy sinh luôn cả tương lai của mình, suốt đời chẳng thể thăng chức.

“Dù chưa đủ, thì đó cũng là chuyện giữa hai người. Tôi đồng ý ly hôn, nhường vị trí này cho cô không được à? Cớ gì cô phải giết tôi?”

Rõ ràng trong giao dịch chỉ nói đến sức khỏe tôi, không phải mạng sống.

Cô ta xúi giục con tôi giết mẹ ruột, rốt cuộc là vì cái gì?

Tô Nhược Sơ cười, nụ cười dịu dàng như nước nhưng lại khiến tôi lạnh cả sống lưng.

“Đều là trẻ mồ côi, tại sao cô được nhà họ Vân nhận nuôi, còn tôi phải lớn lên trong trại trẻ mồ côi?”

“Lúc trưởng thành, Vân Chu là người rực rỡ như vậy, tại sao anh ta chỉ nhìn thấy mình cô? Dù tôi có ra sức quyến rũ thế nào, anh ta cũng không mảy may động lòng. Vậy nên tôi chỉ còn cách phóng hỏa, dùng cánh tay đổi lấy cảm giác tội lỗi từ anh ta.”

Tôi bật cười.

Thì ra, món ơn cứu mạng Vân Chu ghi nhớ suốt bao năm, chỉ là một màn kịch cô ta dựng nên.

“Chát” một tiếng.

Tô Nhược Sơ bỗng tát chính mình một cái.

“Cô Phùng, xin lỗi cô. Tôi không nên can thiệp vào việc cô dạy con. Tôi chỉ muốn tốt cho đứa trẻ, cô đừng hiểu lầm.”

Con trai tôi nhìn cô ta, rồi vung tay cào mạnh lên mặt mình.

Làn da non nớt lập tức rách ra.

“Mẹ ơi, mẹ đừng giận nữa. Sau này con sẽ ngoan.”

Vân Chu xuất hiện đúng lúc ở cửa.