【Con nữ phụ này sao cứ không biết điều thế? Lúc nào cũng gây chuyện.】
【Du Du đừng lo, Lục Vân Đình sẽ đến giúp cô thôi, anh ấy thương cô nhất mà!】
Tôi nhìn chằm chằm vào cái tên Lục Vân Đình, đầu ngón tay siết chặt.
Chưa kịp nghĩ sâu hơn, danmaku ác ý hơn đã hiện ra:
【Sắp tới Du Du sẽ “vô tình” làm hỏng cây bút máy phiên bản giới hạn của Lạc Vũ Ninh, sau đó giả bộ vụng về, Lạc Vũ Ninh nổi giận, bố mẹ cô ta lại càng thất vọng hơn!】
【Tôi nhớ sau đó Du Du sẽ lén giấu chuỗi ngọc truyền đời của bà nội nhà họ Lạc vào hộp trang sức của Lạc Vũ Ninh, đợi đến khi bị phát hiện thì dù cô ta có trăm miệng cũng không cãi nổi!】
【Haha, đoạn hay là tiệc sinh nhật cơ! Lúc đó nam nữ chính sẽ cấu kết bán tài liệu dự án của nhà họ Lạc cho đối thủ, cuối cùng dùng kế đoạt hết gia sản nhà họ Lạc!】
Kỷ Du Du, Lục Vân Đình…
Tôi lạnh cả sống lưng — các người tính toán thật giỏi.
Nhìn thấy ba mẹ vẫn còn đang vây quanh cô ta mà ân cần hỏi han, tôi cố ép bản thân nuốt cục tức này xuống.
Đã vậy, danmaku đã tiết lộ hết bài của cô ta cho tôi, thì ván kịch này…
Phải để tôi làm đạo diễn mới đúng.
6
Lục Vân Đình đến rồi.
Giọng anh ta cố làm ra vẻ dịu dàng: “A Ninh, hôm qua là thứ Bảy, sao em không đến tìm anh? Vẫn còn giận anh à? Chuyện ở trường hôm trước là anh nhất thời nóng nảy, anh xin lỗi em.”
Bao năm nay, cứ thứ Bảy là tôi lại đến nhà họ Lục tìm Lục Vân Đình chơi, chưa từng gián đoạn.
Chỉ riêng hôm qua là không.
Tôi khoanh tay nhìn Lục Vân Đình: “Xin lỗi là xong à? anh tính xử lý chuyện đó thế nào?”
Lục Vân Đình trầm giọng xuống.
“A Ninh, đừng làm khó Du Du nữa. Cô ấy sống nhờ người khác đã đủ khổ rồi, em đừng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt nữa.”
Tôi bật cười khẩy.
“Lén ghi âm tôi, quay ra trước mặt anh khóc lóc kể lể, bôi nhọ tôi — chuyện đó mà là ‘chuyện nhỏ’?”
Lục Vân Đình bắt đầu bực: “Cô không thể rộng lượng một chút à?”
Đúng lúc ấy, Kỷ Du Du từ sân bước vào. Nhìn thấy Lục Vân Đình, mắt cô ta lóe sáng rồi vội cúi đầu né tránh.
“Tiểu thư, tôi đi dọn dẹp đây ạ.”
Dạo gần đây dì Trần — mẹ cô ta — bị bệnh, Kỷ Du Du chủ động nhận làm hầu hết công việc thay mẹ.
Chỉ là cái dáng vẻ rụt rè, sợ tôi không vui kia diễn đến mức khiến người ta phát ngán.
Lục Vân Đình lập tức cau mày: “Cô để Du Du dọn dẹp cho mình à?”
Tôi thản nhiên: “Cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện mà, biết thương mẹ mình.”
Sắc mặt Lục Vân Đình lạnh hẳn, giọng cũng cứng lại:
“Lạc Vũ Ninh, cô nhất định phải cư xử gay gắt vậy sao? Mẹ Du Du là người giúp việc nhà cô, nhưng Du Du thì không!”
Ánh mắt tôi lạnh băng.
“anh nói tôi gay gắt? Cô ta giở đủ trò lén lút sau lưng, cuối cùng lại thành lỗi của tôi?”
Chúng tôi vừa cãi nhau, thì từ trên lầu bỗng vang lên tiếng loảng xoảng của bình hoa vỡ, kèm theo một tiếng động sắc lạnh.
Tôi lạnh mặt, nhưng cố làm ra vẻ hoảng hốt, lập tức đứng dậy lao lên lầu.
“Kỷ Du Du, lại bày trò gì nữa đây?!”
7
Đẩy cửa ra, cả sàn nhà là mảnh vỡ của bình hoa.
Kỷ Du Du đang luống cuống nhét một cây bút bị gãy đầu nhọn vào ngăn kéo, vừa thấy chúng tôi bước vào, nước mắt lập tức rơi xuống.
“Tiểu thư, xin lỗi… là do tôi vụng về quá… lúc dọn dẹp lỡ đụng phải ngăn kéo, bút tự rơi xuống…”
Tôi làm ra vẻ đau lòng, giận dữ, trong khi ngón tay âm thầm vuốt nhẹ cây bút kim loại lạnh lẽo trong túi.
Đó là bút máy phiên bản giới hạn mà ông nội tặng tôi lúc sinh thời.
Ngay từ khi danmaku tiết lộ kế hoạch phá bút của cô ta, tôi đã bí mật đánh tráo.
Cây bút đặt trên bàn chỉ là bản giống mà Lục Vân Đình từng tặng, chẳng đáng mấy đồng.
Tôi bước nhanh đến, nhặt cây bút gãy lên, cố tình lộ ra vẻ đau xót.
“Cây bút của tôi! Kỷ Du Du, cô cố ý phải không?!”
Kỷ Du Du lập tức nép sát về phía Lục Vân Đình, bộ dạng đáng thương không chịu nổi.
Lục Vân Đình như tôi đoán, lập tức nhíu mày, giọng cũng lộ vẻ xót xa.
“A Ninh, cô đừng kích động vậy chứ. Du Du nói là vô tình mà.”
Kỷ Du Du khóc càng dữ, miệng cứ lặp đi lặp lại câu “xin lỗi”.
Ngay lúc đó, dì Trần mặt mày tái nhợt chạy đến, nhìn là biết gắng gượng lắm mới đứng nổi.
Vừa nhìn thấy mảnh bình hoa và cây bút gãy, sắc mặt bà càng trắng bệch.
Dì Trần lập tức túm lấy tay tôi, giọng run rẩy:
“Tiểu thư, xin cô đừng giận Du Du, để dì đền! Tôi sẽ dành dụm tiền để đền cho cô!”
Tôi thở dài.
“Dì Trần, bình hoa là đồ cổ, còn cây bút là hàng giới hạn. Nói thẳng ra, dù dì làm thuê tám đời cũng chẳng đền nổi đâu.”
“Hơn nữa… ông nội con mất rồi, cây bút ông tặng lại chẳng khác nào một kỷ vật tinh thần.”
Dì Trần im lặng không nói được lời nào.
“Chát!”
Kỷ Du Du, người trước đó còn tỏ ra oan ức như thể muốn làm lớn chuyện, bỗng nhiên ôm mặt, mắt trừng lớn không dám tin.
“Mẹ?!”
8
Tiếng cãi vã đã dẫn đến ba mẹ tôi. Mẹ lập tức kéo dì Trần lại, không để bà đánh tiếp.
Sau khi họ nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong phòng, rồi nghe dì Trần kể lại đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt cả hai đều trở nên khó coi.
Kỷ Du Du môi run rẩy, nước mắt giàn giụa:
“Chú Lạc, phu nhân, tất cả là lỗi của cháu, mẹ đánh cháu là đúng. Cháu chỉ mong tiểu thư nguôi giận, dù cháu làm rơi là vô tình, nhưng cháu sẵn sàng đền bù!”
Lục Vân Đình cũng đứng một bên phụ họa:
“Du Du, đừng tự trách mình quá. Chú Lạc và phu nhân hiền hậu, nhất định sẽ tha thứ cho em.”
Tôi bật cười lạnh.
“Lục Vân Đình, anh định chơi bài đạo đức à? anh có tư cách gì thay mặt ba mẹ tôi mà nói lời tha thứ? Mà hình như người bị hại ở đây là tôi đúng không?”
Lục Vân Đình bị tôi chất vấn đến nghẹn họng.

