Nữ sinh nghèo kia tự mình nhảy khỏi cầu thang rồi vu oan cho tôi đẩy cô ta, đúng lúc ấy, tôi bỗng nhìn thấy một dòng danmaku hiện lên:

【Nữ chính thông minh thật đấy, chỉ cần vu cho nữ phụ tội bắt nạt, là có thể nhận được sự thương cảm của bạn học và thiện cảm từ nam chính.】

【Chờ nam chính lợi dụng thân phận thanh mai trúc mã để chiếm được lòng tin của nữ phụ, sau đó hợp sức cùng nữ chính trong ngoài phối hợp, đoạt lấy tài sản nhà nữ phụ.】

【Từ một nữ sinh nghèo trở mình thành hào môn, nữ chính đúng là kiểu nhân vật tôi thích nhất!】

Tôi còn đang hoang mang, thì “thanh mai trúc mã” Lục Vân Đình bỗng bước tới, đẩy tôi một cái.

“Không ngờ cô lại độc ác đến vậy! Mau xin lỗi Du Du đi, nếu không thì đừng trách tôi không quan tâm đến tình nghĩa mà cắt đứt với cô!”

Tôi không nhịn được nữa, tát thẳng vào mặt cậu ta một cái.

“Anh chỉ là một đứa con hoang không danh không phận, tôi nể mặt anh quá rồi đấy!”

1

Không khí lập tức đóng băng.

Lục Vân Đình ban đầu sững người, rồi mặt lập tức đỏ bừng, đầy phẫn nộ.

“Lạc Vũ Ninh, cô điên rồi sao?”

Kỷ Du Du thì nằm rạp trên đất, vừa tỏ ra đáng thương vừa cố tỏ ra cứng cỏi.

“Tiểu thư, dù cô không thích tôi, cũng không nên trút giận lên anh Vân Đình. Cô đúng là quá đáng!”

Tôi bật cười vì tức.

“Quá đáng? Cô nói tôi quá đáng?”

Lục Vân Đình đột ngột xông tới, siết chặt cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi.

“Lạc Vũ Ninh, có chuyện gì thì nhằm vào tôi! Tính tình Du Du hiền lành, cô đừng thấy cô ấy dễ bắt nạt mà trút giận lên người ta!”

Kỷ Du Du nước mắt ròng ròng như hoa lê trong mưa.

“Anh Vân Đình, thôi bỏ đi… Là do em vụng về, trượt chân lúc xuống cầu thang, không liên quan gì đến chị ấy đâu…”

Tôi bắt đầu thấy phiền, “Tôi đâu có đẩy cô, rõ ràng là cô tự biên tự diễn. Còn định đóng kịch tới bao giờ?”

Lục Vân Đình lắc đầu thất vọng: “Lạc Vũ Ninh, sao trước đây tôi không nhận ra cô lại độc miệng thế này? Rõ ràng là lỗi của cô, chỉ cần cô xin lỗi, tôi…”

Tôi thấy buồn cười, lập tức ngắt lời:

“Bớt buồn nôn đi.”

“Tôi nói lại lần nữa, tôi KHÔNG có đẩy Kỷ Du Du.”

“Anh nói tôi độc miệng? Hồi trước khi người ta mắng anh là đồ con hoang, ai là người đã xông lên đánh nhau với người ta vì anh? Ai là người, khi anh bảo bị người nhà họ Lục bắt nạt, đã nhờ ba tôi gây áp lực với nhà họ Lục? Là tôi đấy!”

“Kỷ Du Du chỉ là con gái của người giúp việc nhà tôi, vậy mà tôi hết lòng bảo vệ anh, còn anh thì quay sang hùa với cái con Bạch Liên Hoa kia để vu oan cho tôi?”

Các bạn học đứng xem xung quanh đều sững sờ.

Lục Vân Đình vốn rất sĩ diện, còn tôi trước nay luôn bảo vệ anh ta hết mực.

Vậy mà giờ đây, trước mặt bao nhiêu người, tôi không chỉ tát anh ta, mà còn nói ra những lời khiến anh ta mất mặt.

Mặt Lục Vân Đình đỏ bừng lên vì tức, trông vô cùng khó coi.

“Đó là cô tự nguyện! Hơn nữa chuyện nào ra chuyện nấy, bây giờ rõ ràng là cô đang bắt nạt Du Du!”

2

【Lạc Vũ Ninh mà cũng đi vạch trần người khác? Quá độc ác rồi đấy!】

【Có chút tiền thôi mà lên mặt! Thật thương cho nữ chính quá!】

【May mà nữ chính thông minh, giấu máy ghi âm trong tay áo từ trước, chờ đoạn ghi âm được tung ra, con nữ phụ độc ác này chắc chắn sẽ bị netizen tấn công!】

Tôi khựng lại — máy ghi âm?

Ánh mắt tôi lập tức dán chặt vào tay áo mà Kỷ Du Du đang giữ khư khư.

“Kỷ Du Du, trong tay áo cô có gì vậy? Té cầu thang rồi mà cũng không chịu buông ra à?”

Mặt Kỷ Du Du lập tức tái nhợt: “Không… không có gì…”

Tôi bước lên trước, vươn tay định lật tay áo cô ta ra.

“Vậy lấy thứ trong tay áo cô ra đi, nói rõ ràng trước mặt mọi người, để khỏi bảo tôi vu oan cho cô nữa!”

Kỷ Du Du hoảng hốt lùi lại, Lục Vân Đình lập tức chắn trước mặt cô ta, giọng đầy đe dọa:

“Lạc Vũ Ninh! Cô đừng được đà lấn tới! Còn gây chuyện nữa thì đừng trách tôi trở mặt, không coi cô là thanh mai trúc mã nữa!”

Không khí đông cứng lại, xung quanh im phăng phắc, ai nấy đều sợ bị vạ lây.

Dù Lục Vân Đình chỉ là con riêng không được coi trọng, nhưng nhà họ Lục vẫn là hào môn, còn nhà họ Lạc càng là đỉnh cấp quyền quý, không ai dám đụng tới.

Tôi bật cười lạnh, giọng cũng cao hơn:

“Lục Vân Đình, anh còn mặt mũi nào mà nói đến tình nghĩa với tôi?”

Chưa dứt lời, tôi liền lách qua người anh ta, ra tay cực nhanh tóm lấy cổ tay Kỷ Du Du.

Chiếc máy ghi âm giấu trong tay áo rơi bịch xuống đất, màn hình vẫn còn sáng, hiện rõ chữ “Đang ghi âm”.

Tôi mỉa mai: “Kỷ Du Du, cô đang ghi gì vậy?”

Chân Kỷ Du Du mềm nhũn, suýt nữa ngã quỵ xuống sàn.

Lục Vân Đình cũng chết lặng tại chỗ.

Bạn học xung quanh cuối cùng cũng không nhịn được mà xì xào bàn tán.

“Trời đất ơi, đúng là có máy ghi âm thật kìa?”

“Cái này là chuẩn bị từ trước để ghi lại bằng chứng nữ phụ bắt nạt sao?”

“Nhưng mà Kỷ Du Du trông không giống người như vậy… có phải có ẩn tình gì không?”

Tôi nhặt máy ghi âm lên, giơ ra trước mặt hai người, ánh mắt đầy chế nhạo.

“Bây giờ, còn muốn tôi xin lỗi cô gái ‘trượt chân’ là Kỷ Du Du nữa không?”

3

Kỷ Du Du nước mắt lưng tròng, cố gắng biện minh:

“Tôi không cố ý! Vừa rồi tôi ghi lại bài giảng của giáo viên, quên tắt máy thôi!”