4

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn Cố Niên:

“Chúng định hủy mặt tôi đấy! Vậy mà tôi không được gọi cảnh sát à?”

“Trong lòng anh rốt cuộc có ai?”

Câu hỏi của tôi khiến anh sững người.

Anh liếc nhìn Mộ Nhược Tê, rồi cứng giọng nói:

“Cũng là bạn cùng lớp, sắp lên đại học rồi, em nỡ lòng nào đẩy họ vào đồn công an?”

Tôi bật cười lạnh:

“Anh cũng biết hễ tôi báo công an là họ phải đi đồn, nghĩa là anh rõ ràng những gì họ làm với tôi nghiêm trọng thế nào. Vậy mà anh còn che chở cho họ?”

“Người bạn trai như anh, tôi không cần. Chia tay đi.”

Nghe tôi nói vậy, mắt Cố Niên tối lại.

Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán của bạn học.

Một vài bạn học bắt đầu khuyên nhủ tôi:

“Các cậu đã bên nhau ba năm rồi, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà chia tay thì không đáng. Hạ Cẩm, đừng nóng giận quá.”

“Con trai thì dễ kiếm, nhưng người đàn ông chân thành lại khó lắm đấy. Cố Niên đối xử với cậu tốt như vậy mà. Mau rút lại lời chia tay đi.”

Giọng Cố Niên cũng dịu lại:

“Hạ Cẩm, anh làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi. Dù gì cũng là bạn học với nhau, làm lớn chuyện không có lợi gì cho em cả. Em tha thứ cho họ lần này đi. Nếu còn có lần sau, người đầu tiên không tha cho họ chính là anh.”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt chân thành đến lạ.

Mộ Nhược Tê đứng bên cạnh, nghiến răng đầy căm tức.

Tôi biết rõ cô ta là loại người nham hiểm, nếu tôi thật sự gọi cảnh sát, chắc chắn cô ta sẽ tìm cách trả thù tôi.

Thế nên, cuối cùng tôi đành nuốt giận, từ bỏ ý định báo công an.

Xã hội vốn là như vậy — người nghèo chịu ấm ức chỉ có thể nhẫn nhịn, chẳng thể đấu lại được thủ đoạn của kẻ có tiền.

Sau chuyện lùm xùm đó, chẳng ai còn tâm trạng hát hò nữa.

Tôi cũng lặng lẽ rời đi cùng cả nhóm.

“Cậu có muốn biết Cố Niên thật ra thích tôi hay thích cậu không?”

Giọng của Mộ Nhược Tê bất ngờ vang lên bên tai.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô ta đã đưa chân ra — “rụp” — tôi bị vấp ngã, ngã sấp xuống nền đá hoa cương.

Đầu đập mạnh xuống sàn, máu lập tức loang ra một vũng đỏ thẫm.

Ngay lúc đó, Mộ Nhược Tê bỗng la lớn:

“Hạ Cẩm! Sao cậu lại đẩy tôi?!”

Nói rồi, cô ta cũng ngã xuống theo kiểu “tự biên tự diễn”.

Các bạn học lập tức quay lại, đúng lúc thấy Mộ Nhược Tê nằm lăn trên đất.

Cố Niên thấy cảnh đó liền lao tới như tên bắn, ngồi sụp xuống bên cô ta:

“Em không sao chứ?”

Mộ Nhược Tê rơm rớm nước mắt, trông như bị oan uổng đến tột cùng:

“Là Hạ Cẩm! Cô ấy nghĩ vừa nãy là do em xúi giục, nên cố tình đẩy em để trả thù!”

Cố Niên trừng mắt nhìn tôi, mắt đỏ hoe:

“Hạ Cẩm, anh thật không ngờ em lại độc ác đến vậy. Ba năm qua, đúng là anh mù thật rồi! Nếu em không xin lỗi Nhược Tê, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em!”

Không ai trong đám bạn học nói gì. Mọi ánh mắt đều dồn lên ba chúng tôi.

Tôi cười lạnh:

“Xin lỗi? Anh không hỏi rõ đầu đuôi mà bắt tôi xin lỗi à?”

“Ba năm qua, người mù không phải là anh, mà là tôi. Tôi không ngờ người như anh lại là hạng người như vậy.”

Trong mắt Cố Niên lóe lên một tia bối rối, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra cứng cỏi:

“Anh tận mắt nhìn thấy mà! Em còn định cãi à?”

Tôi lạnh lùng nói: “Vậy thì kiểm tra camera an ninh đi!”

Nghe tôi nhắc đến chuyện xem camera, Mộ Nhược Tê lập tức hoảng loạn:

“Á… tay tôi đau quá!”

Tôi quay lại thì thấy tay cô ta chỉ bị trầy một vết nhỏ, nhưng biểu cảm đau đớn thì cứ như gãy xương vậy.

Cố Niên chẳng buồn tranh cãi nữa, vội vàng xé áo thun của mình ra băng tay cho cô ta.

Chiếc áo thun ấy… là món quà tôi mua cho anh một tháng trước, từ số tiền sinh hoạt tôi phải chắt bóp từng đồng.

Hôm đó anh từng rưng rưng cảm động: “Hạ Cẩm, anh tuyên bố, chiếc áo em tặng là món quà quý giá nhất đời anh.”

Vậy mà mới một tháng sau, anh đã tự tay xé “báu vật đời mình” để băng bó cho người con gái khác.

Không chỉ thế, anh còn bế Mộ Nhược Tê lên kiểu công chúa, đưa thẳng đến bệnh viện.

Còn tôi, trán vẫn chảy máu không ngừng, chỉ có bạn tôi dìu tôi đến phòng khám.

Tối hôm đó, tôi thấy story mới của Mộ Nhược Tê.

Là một đoạn video — chỉ có hai đôi chân trần nằm cạnh nhau.

Nhưng giọng nói trong video thì vang rất rõ ràng:

Mộ Nhược Tê: “Anh rốt cuộc là thích em hay thích Hạ Cẩm?”

Cố Niên: “Tất nhiên là thích em rồi. Em là nữ hoàng của anh. Còn Hạ Cẩm, trong mắt anh chỉ là một con chó.”

Mặc dù đã quyết định sẽ rời xa Cố Niên, nhưng những lời của anh ta vẫn khiến tim tôi đau nhói.

Tôi nghĩ, đoạn story đó của Mộ Nhược Tê chắc chắn chỉ đặt chế độ “chỉ mình tôi xem”.