5
Bước chân tôi đang chuẩn bị rời đi bỗng khựng lại, tôi chăm chú nhìn Chu Triệu Thần.
Tôi không thể tin nổi, người từng yêu thương tôi, che chở tôi mọi điều, giờ lại vì thời gian mà đem hết sự bảo vệ dành cho một người khác.
Hóa ra, anh ta đã sớm thay lòng.
Trước kia tôi nghĩ, sự bảo vệ đó là tình yêu, là sự kiên định đứng về phía tôi.
Giờ tôi mới hiểu, đó chỉ là thứ bốc đồng do hormone mang lại.
Anh ta vốn là kiểu người chẳng phân rõ đúng sai, làm việc chỉ dựa theo cảm xúc.
Chu Triệu Thần thấy tôi nhìn anh ta rất lâu mà không nói lời nào, trong mắt đầy vẻ đắc ý.
Như thể chắc chắn tôi sẽ cúi đầu xin lỗi ngay sau đó.
Bình luận bay liên tục.
【Trời ơi ngọt xỉu luôn! Nam chính bảo vệ nữ chính bá đạo quá trời! Nữ phụ đúng là xấu tính, còn không biết điều, chia tay sớm đi cho rồi!】
【Nữ phụ cũng nên biết xấu hổ đi, bám dai như đỉa vậy làm gì! Nghe tới lời chia tay chắc sợ đến đơ người rồi nhỉ!】
Tôi bước tới đứng trước mặt hai người họ, ngay khi Chu Triệu Thần tưởng rằng tôi sẽ xin lỗi.
Tôi giơ tay lên, tát mạnh lại một cái thật vang.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh anh ta.
Chu Triệu Thần nhìn tôi như không tin nổi, như thể lần đầu tiên gặp tôi, giận dữ gào lên:
“Phó Oản! Trước giờ tôi chỉ nghĩ em là kiểu tiểu thư được nuông chiều quá mức! Không ngờ em lại là đồ đàn bà chua ngoa!”
“Tôi tuyệt đối sẽ không cưới loại phụ nữ như em! Hủy hôn! Tôi sẽ không bao giờ cưới một người như em!”
“Em từ đầu đến chân, không có điểm nào sánh được với Liễu Manh! Đã không biết hối lỗi thì chiếc vòng này cũng đừng mơ lấy lại!”
Nói rồi, anh ta ôm chặt Liễu Manh vào lòng, đeo chiếc vòng di vật của mẹ tôi vào tay cô ta.
Liễu Manh ngắm nghía chiếc vòng trên tay một lúc, liếc tôi đầy khiêu khích, sau đó lại chuyển sang gương mặt đáng thương như hoa nhài yếu đuối.
“Chiếc vòng này đưa cho tôi thì không hay lắm đâu, đây là đồ của mẹ Phó Oản mà.”
Nói xong, cô ta giả vờ tháo vòng xuống để trả, nhưng thử mấy lần cũng không tháo ra được, nước mắt lưng tròng như sắp khóc.
Trong khi rõ ràng chiếc vòng đó rộng hơn tay cô ta một cỡ, nếu không thì làm sao lúc nãy đeo vào lại dễ đến thế.
Nhưng đám người trong bình luận và Chu Triệu Thần chẳng ai có não, cứ khen ngợi Liễu Manh như hoa như ngọc trước mắt tôi.
【Nữ chính của chúng ta tốt bụng quá trời, bị cố ý va vào cũng không đòi bồi thường, lại còn thông cảm cho nữ phụ nữa. Nữ phụ thật đáng chết, mẹ thì mất, chỉ còn mỗi đống di vật!】
【Nam nữ chính đúng là định mệnh trời ban! Nữ phụ cút ra ngoài đi! Ghê tởm thật sự, đụng nữ chính xong còn đánh cả nam chính, giả bộ đi làm từ thiện nữa! Bẩn kinh khủng!】
Nhìn dòng bình luận mắng chửi cả người mẹ đã khuất của tôi, tôi giận đến mức gân xanh nổi đầy trán.
Còn Chu Triệu Thần thì cứ tưởng tôi đang sợ hãi đến mức không nói nên lời, ôm lấy Liễu Manh rời đi trong vẻ mặt đắc thắng.
6
Tôi phải mất một lúc lâu mới kìm nén được cơn giận trong lòng.
Tôi lập tức liên hệ với người phụ trách đấu giá để xử lý việc hủy ký gửi mặt ngọc.
Người phụ trách nhanh chóng phản hồi tôi:
“Phó tiểu thư, sau khi tra soát, cô đã đấu giá thành công hai món trong số các vật phẩm mẹ cô ký gửi. Cô muốn hủy ký gửi cả hai món luôn sao ạ?”
Hai món?
Tôi nghi hoặc:
“Sao lại là hai món? Tôi nhớ mình chỉ đấu giá có một món thôi mà?”
Người phụ trách giải thích:
“Đúng là cô đã đấu giá thành công hai món. Một là mặt ngọc của mẹ cô, món còn lại là vòng tay ngọc quý của bà.”
“Nhưng vòng tay đã được trừ 2 triệu 3 khỏi tài khoản xác minh tài chính rồi, nếu cô muốn hủy ký gửi thì sẽ cần nộp 230 nghìn tiền thuế theo quy định.”
Nghe đến đó, tôi lập tức nhớ tới chiếc thẻ mình đã để ở chỗ Chu Triệu Thần trước khi buổi đấu giá bắt đầu.
Trong đó còn đúng hai triệu của tôi, số tiền dùng để xác minh tài chính.
Chiếc vòng tay mà anh ta đấu giá tặng cho Liễu Manh, lại là dùng tiền của tôi!
Tôi cố kìm cơn giận, nhanh chóng gọi cho Chu Triệu Thần.
Cuộc gọi đầu tiên vừa reo được một tiếng đã bị cúp máy.
Trên màn hình, những dòng bình luận vẫn tràn ngập sự hả hê.
【Nữ phụ không phải vừa mạnh miệng lắm sao? Mới nãy còn đối đầu với nam nữ chính, giờ đã chịu không nổi mà gọi điện cho nam chính rồi, thật đáng thương!】
【Đúng là não trái với não phải đánh nhau rồi. Ai ngờ nam chính chẳng thèm để ý tới cô ta! Nhưng mà có con “chó liếm” như vậy cũng tốt, tình cảm của nam nữ chính sắp tăng tiến nhanh thôi!】
Tôi khép mắt lại, không muốn nhìn thêm nữa.
Tình cảm của họ có “tăng tiến” hay không chẳng liên quan gì đến tôi.
Nhưng dùng tiền của tôi, lại đem di vật của mẹ tôi tặng cho người khác — đúng là ghê tởm đến cực điểm.
Tôi hủy ký gửi mặt ngọc.
Khi thủ tục hủy và hoàn tiền hoàn tất, thì trời đã khuya.
Tôi bắt taxi đến dưới nhà Chu Triệu Thần.
Dù thế nào, tôi cũng phải lấy lại chiếc vòng.
Chu Triệu Thần nhìn thấy tôi xuống xe qua khung cửa sổ, lập tức kéo rèm lại.
Có lẽ trong mắt anh ta, việc tôi đến giờ này chỉ là biểu hiện của một cô tiểu thư đang giận dỗi, hạ mình quay lại xin lỗi.
Huống chi trong tay anh ta đang giữ di vật của mẹ tôi, nên càng thêm tự đắc.
Quả thật…
Tôi không nhớ nổi mình đã cúi đầu trước anh ta bao nhiêu lần.
Tôi chỉ mong hai người có thể sống yên ổn, hòa thuận.
Vì điều đó, chuyện gì tôi cũng có thể nhường nhịn.
Cũng chính vì thế, anh ta mới ngang nhiên giẫm đạp lên giới hạn và lòng tự trọng của tôi hết lần này đến lần khác.
Anh ta cho rằng, dù có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ nhún nhường để được cưới anh ta.
Ngay cả khi anh ta lỡ hẹn trong lễ đính hôn, tôi vẫn chọn tha thứ.
Chỉ tiếc là, anh ta không biết — tôi đã sớm chẳng còn để tâm đến anh ta nữa rồi.
Sự nhiệt tình, sự bao dung của tôi, sớm đã hóa thành băng sau từng lần anh ta lạnh nhạt và bỏ rơi tôi.

