“Bíp — Mở khóa vân tay thất bại.”
Giữa đêm, tôi bị đánh thức bởi tiếng động rất nhỏ từ phòng khách.
Ngay sau đó, điện thoại rung lên — là tin nhắn của bạn trai.
“Đừng lên tiếng! Đừng mở cửa!”
Tôi còn chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy, qua lớp kính.
Dưới gầm giường tôi… có một đôi mắt.
1
Tôi nắm chặt lấy điện thoại, toàn thân không ngừng run rẩy.
Đôi mắt dưới gầm giường phản chiếu qua mặt kính, tròng trắng và tròng đen vẫn đang không ngừng chuyển động.
Nó đang nhìn tôi.
Một luồng khí lạnh như rắn bò từ bàn chân tôi lên đến bắp chân.
Đôi mắt đó dường như vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường từ tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh rời khỏi phòng ngủ.
Người dưới gầm giường là ai? Hắn trốn ở đó từ bao giờ?
Nhà tôi dùng khóa điện tử, chỉ có vân tay tôi được lưu, mật khẩu cũng chỉ mình tôi biết, ngoài cô bạn thân, chưa từng có ai đến nhà tôi cả.
Tôi cảm thấy máu trong người mình lạnh ngắt.
Lúc này, điều duy nhất tôi nghĩ đến là báo cảnh sát.
Tôi vừa mở điện thoại lên thì một cuộc gọi lập tức hiện ra trên màn hình — là từ bạn thân của tôi.
Tôi run rẩy bấm nút nghe.
“Tiểu Hi, cậu ngủ chưa? Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu, có chuyện rất quan trọng muốn nói, cậu mở cửa cho tớ được không?”
Giọng cô ấy có chút lạ, mang theo run rẩy và lo lắng.
Chẳng lẽ cô ấy bị người ta uy hiếp?
Tôi lại nhớ đến lời cảnh báo của bạn trai mình khi nãy, bảo tôi đừng mở cửa.
“Vi Vi, tớ không thể mở cửa được. Trên cây có sâu.”
“Trên cây có sâu” là mật hiệu của chúng tôi, bởi cả hai đều là người yêu thích bò sát, quen nhau khi đi bắt sâu trên cây cho vật nuôi.
Chúng tôi không sợ sâu, nên câu đó là tín hiệu báo nguy và yêu cầu gọi cảnh sát.
Nhưng cô ấy lại vội vàng tiến sát vào trước camera.
“Tiểu Hi! Tớ biết trong nhà cậu giờ đang nguy hiểm, nhưng ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát, nghe tớ nói!”
Tôi còn đang nghi ngờ vì sao cô ấy lại khẩn trương đến vậy, thì câu nói tiếp theo khiến tôi lạnh thấu xương —
“Tối nay cậu sẽ chết!”
Vi Vi nói rất nhanh: “Cậu có thể không tin, nhưng tớ đến từ lễ tang của cậu. Tớ thấy cái chết của cậu có ẩn tình, nên tự điều tra rất lâu, mãi đến hôm lễ tang mới tra rõ. Nhưng bạn trai cậu, Hạ Phong, ra sức ngăn cản tớ! Tớ bị hắn đẩy ngã đập đầu, mở mắt ra thì đã quay về ngày hôm nay.”
“Tiểu Hi, yên tâm đi, lần này tớ nhất định không để cậu xảy ra chuyện!”
Tôi sững sờ. Mọi chuyện quá khó tin khiến tôi chưa thể chấp nhận được.
“Bạn trai cậu Hạ Phong có vấn đề, chính hắn đã giết cậu! Cậu còn nhớ vì sao cậu chuyển đến Hải thị không? Tớ tra được, trước đây nhà cậu ở Kinh thị, ba cậu làm ăn với một người bạn, sau này công ty phá sản, ba cậu ôm toàn bộ tiền chạy trốn. Người hợp tác cùng ông ấy thì gánh nợ hàng chục triệu, không chịu nổi nên nhảy lầu tự tử! Chỉ để lại một mẹ goá con côi, người mẹ bị trầm cảm và bị đưa vào bệnh viện tâm thần.”
“Còn đứa con trai đó — chính là Hạ Phong!”
Nhà tôi đúng là chuyển gấp đến Hải thị, nguyên nhân cụ thể tôi không rõ, chỉ biết trước đó ba tôi từng có một người bạn họ Hạ, sau khi chuyển đi thì không liên lạc nữa.
Tuy đã nhiều năm tôi không gặp lại cha, nhưng vẫn nhớ loáng thoáng những chuyện ấy.
Hơn nữa, Hạ Phong rất hay nhắc tới chuyện muốn gặp phụ huynh, hay hỏi tôi về cha mình.