Chương 1

Khi cha mẹ ruột đến đón, tôi đang cho lợn ăn.

Họ trông có vẻ rất giàu có.

Tôi hỏi họ ba câu:

“Làm con của hai người, con có được cho đi học tiếp không?”

“Ba mẹ nuôi tôi lớn, hai người có định gửi chút tiền cảm ơn họ không?”

“Nếu sau này con và con gái hai người xảy ra mâu thuẫn, hai người sẽ đứng về phía con chứ?”

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, tôi không do dự mà theo họ rời đi.

Yêu thương hay không chẳng quan trọng, quan trọng là họ có thể cho tôi học ở trường tốt hơn.

Dù sao thì, tình yêu của cha mẹ có thể chia sẻ, chỉ có tri thức trong đầu mới hoàn toàn thuộc về mình.

1

Lúc tôi mới sinh ra không lâu, mẹ nuôi nhặt tôi từ đống tuyết lạnh gần chết mang về, đặt tên là Chu Tuyết.

Từ nhỏ tôi đã biết mình không phải con ruột, ba mẹ nuôi từng báo cảnh sát, để lại mẫu DNA và thông tin liên hệ.

Vì thế khi cha mẹ ruột tìm đến, tôi không bất ngờ chút nào.

Sở dĩ mười hai năm sau họ mới báo cảnh sát là vì mẹ ruột tôi không hề biết đứa con gái mình nuôi không phải con ruột.

Một tháng trước, mẹ ruột đưa con gái là Lê Âm đi khám sức khỏe, phát hiện nhóm máu không khớp, làm xét nghiệm ADN thì phát hiện có khả năng ôm nhầm con.

Bà lập tức báo cảnh sát, nhờ thông tin lưu lại từ vụ báo cảnh sát năm xưa, họ tìm ra được tôi ở vùng núi này nhờ khớp DNA.

Nhưng mẹ nuôi và mẹ ruột chưa từng gặp nhau, cũng chưa từng sinh con gái, nên Lê Âm không phải con của mẹ nuôi tôi.

Cha ruột tôi ngay lập tức nói: “Tìm được con gái ruột là tốt rồi, còn Lê Âm, đã nuôi suốt mười hai năm, không rõ bố mẹ là ai thì cứ nuôi tiếp thôi.”

Từ ngọn núi hẻo lánh đến biệt thự sang trọng, trong lòng tôi vô cùng chấn động.

Vừa bước vào cửa, Lê Âm mặc váy công chúa lộng lẫy mà tôi chưa từng thấy bao giờ, ôm một con búp bê hơi cũ đưa cho tôi.

“Chị ơi, xin lỗi, đều tại em chiếm lấy thân phận của chị suốt mười mấy năm qua, mong chị đừng giận. Đây là con búp bê em thích nhất, tặng cho chị, mong chị thích.”

Thấy tôi không nói gì, Lê Âm bỗng bật khóc nức nở: “Hu hu… ba ơi, chị không nhận búp bê của con, chị không thích con, muốn đuổi con đi đúng không…”

Ba tôi vội ôm lấy cô bé đang tỏ vẻ tủi thân vào lòng an ủi: “Âm Âm, không được nghĩ như vậy. Con mãi mãi là bảo bối trong lòng ba, không ai có thể đuổi con đi đâu.”

Tôi rõ ràng thấy Lê Âm không có một giọt nước mắt, thậm chí còn đắc ý ngẩng đầu nhìn tôi.

Lê Âm vừa khóc, mẹ tôi cũng xót con.

Bà nhét con búp bê cũ vào tay tôi, “Tiểu Tuyết, con xem Âm Âm quý con đến thế, còn tặng con quà, sao con lại khiến em khóc như vậy?”

“con đâu có nói gì, nó thích giả vờ khóc thì con chịu. Mà cho con hỏi,con ở phòng nào?”

Trước sự thiên vị rõ rệt của hai người, lòng tôi hoàn toàn bình tĩnh. Dù sao cũng chẳng thân thiết gì.

Huống chi, trong lòng tôi cũng thiên vị cha mẹ nuôi.

Nếu không phải cha nuôi bị gãy chân cần tiền chữa trị, em trai cần tiền đi học, tôi cũng không dễ dàng đi theo cha mẹ ruột giàu có như thế.

Tôi đi rồi, không thể chia sẻ việc nhà được nữa, mẹ nuôi chắc sẽ càng vất vả hơn…

2

Hành lý tôi mang theo chỉ có hai chiếc áo thun cũ, một chiếc quần jeans đã được sửa gấu, trông thật tội nghiệp, hoàn toàn không hợp với sự xa hoa của biệt thự này.

Mẹ tôi nhìn thấy, mắt lại đỏ hoe.

Lê Âm vội chạy vào phòng mình, ôm ra một đống váy công chúa sặc sỡ đưa cho tôi.

“Chị ơi, mấy cái váy này là mẹ mua cho em, em chỉ mặc một hai lần. Chị không có váy, em tặng hết cho chị nhé. Nếu chị không thích, phòng em còn nhiều lắm, chị thích chọn cái nào cũng được.”

Mẹ tôi vui vẻ khen: “Âm Âm ngoan quá.”

Tôi chỉ cười nhạt, lấy từ túi ra một chiếc áo thun còn tạm được đưa cho cô bé.

“Chiếc áo này là chị hàng xóm tặng tôi, tôi cũng mới mặc vài lần, giờ tặng lại cho em nhé. Hoặc là, hai cái này em chọn một cái đi, không thì lấy luôn cái tôi đang mặc cũng được.”

Lê Âm mím môi, vành mắt đỏ hoe, quay sang mẹ tôi khóc lóc:

“Mẹ ơi, con chỉ muốn tặng chị váy thôi mà, sao chị lại sỉ nhục con như vậy… Chị ấy có phải không thích con không…”

Lê Âm vừa khóc, mẹ tôi lập tức xót xa.

“Tiểu Tuyết à, con đem đồ cũ mặc rồi tặng cho em thì sao mà—”

Nói đến đây, bà bỗng khựng lại.

Phải rồi, đồ Lê Âm mặc rồi đem tặng tôi thì được khen là biết chia sẻ, còn tôi đưa đồ cũ cho cô ta lại bị xem là sỉ nhục?

Để thể hiện “tình mẫu tử”, mẹ quyết định đưa tôi đi mua quần áo mới.

Tất nhiên, để tỏ ra dù có thêm con ruột cũng không thiên vị, bà dẫn cả Lê Âm theo.

Nhà tôi buôn bán, gia cảnh dư dả. Lê Âm từ nhỏ sống trong nhung lụa.

Còn tôi, từ núi rừng về, không hề biết một chiếc áo, một cái váy lại có thể đắt đến vậy!

Tôi tiện tay cầm thử một chiếc áo thun trông hết sức bình thường — hơn một ngàn tệ!

Trời ơi, nuôi lợn cả năm, bán được một con may ra mới kiếm được mấy ngàn đồng!

Thế mà cái váy Lê Âm thử mặc, gần mười ngàn!

“Tiểu Tuyết, con có thấy cái nào ưng không? Thích cái nào cứ thử, mẹ mua hết cho con.”

Lê Âm khoác tay mẹ tôi cười nói:

“Đúng rồi chị ơi, ở núi nghèo như chị chắc chưa từng mặc đồ đẹp thế này đâu nhỉ, nhanh lên chọn đi!”

Cuối cùng, tôi chủ động đổi sang một cửa hàng rẻ hơn, chọn mấy bộ áo thun, quần jeans giá “mềm” hơn, nhưng cũng vài trăm tệ mỗi món, đến mức tôi nhìn hóa đơn mà thấy đau lòng.

Tôi cầm tờ hóa đơn, tính một lúc lâu, so ra thì tổng số tiền mẹ chi cho Lê Âm nhiều hơn tôi hơn ba vạn!

Trời đất ơi! Tôi chưa bao giờ thấy số tiền lớn vậy!

Phải nuôi bao nhiêu con lợn mới kiếm nổi chừng đó chứ!

Tôi hỏi mẹ:

“Mẹ, mẹ nói sẽ không thiên vị đúng không?”

“Đúng vậy, con và Âm Âm đều là con gái yêu của mẹ, mẹ yêu cả hai như nhau.”

“Vậy thì tiền mua đồ cũng nên bằng nhau, đúng không?”

Mẹ tôi nghẹn lời, nhìn tôi đầy bối rối.

“Vậy thì phần tiền mẹ mua cho cô ấy nhiều hơn, mẹ chuyển lại cho con đi. Như thế mới công bằng, đúng không?”