Nhà họ Cố từ đời này sang đời khác chỉ có một con trai nối dõi, và người thừa kế bắt buộc phải cưới được cô gái giữ đèn, nếu không cả dòng tộc sẽ bị nguyền rủa, không ai sống quá một tháng.

Đời này, nhà họ Lâm chính là gia tộc giữ đèn. Nhưng con gái thật của họ lại bị tráo đổi từ nhỏ, may mắn ba tháng trước mới được tìm về.

Vì tương lai của nhà họ Cố, tôi đưa con trai Cố Dật Vân đến nhà họ Lâm cầu hôn cô con gái ruột Lâm Chỉ Khanh.

Không ngờ con trai tôi vừa gặp đã say mê cô giả tiểu thư Lâm Nhu Nhi.

Tôi lấy sinh mạng cả dòng họ ra cảnh cáo, nó bất đắc dĩ mới chịu cưới Lâm Chỉ Khanh.

Sau khi kết hôn, con dâu không chỉ hiếu thuận mà còn giúp quản lý việc kinh doanh, khiến nhà họ Cố ngày càng thuận lợi, phát đạt.

Thế nhưng Lâm Nhu Nhi vì không thể gả cho con trai tôi, chẳng bao lâu thì buồn khổ mà chết.

Nghe tin, con trai chỉ giữ vẻ mặt thản nhiên, tôi còn tưởng nó đã quên mất Lâm Nhu Nhi.

Không ngờ đến ngày giỗ hai năm sau, nó lại trói tôi và con dâu đến trước mộ của Lâm Nhu Nhi.

“Mẹ, nếu không phải mẹ dùng chuyện giữ đèn và lời nguyền mê tín để chia rẽ con và Nhu Nhi, cô ấy sao có thể chết?!”

“Còn mày, con đàn bà quê mùa, có tư cách gì mà lấy tao?!”

Đứa con trai bất hiếu bắt tôi và con dâu quỳ trước mộ Lâm Nhu Nhi suốt bảy ngày, cuối cùng cả hai đều chết gục ở đó.

Khi mở mắt lần nữa, tôi lại quay về đúng ngày đưa con trai tới nhà họ Lâm cầu hôn…

1

“Mẹ, đời này con không cưới Nhu Nhi thì không lấy ai khác, xin mẹ tác thành cho con!”

Giọng Cố Dật Vân như búa nện bên tai tôi.

Đầu gối truyền đến cơn đau nhói ảo giác, khiến tôi bừng tỉnh.

Tôi vậy mà đã sống lại, trở về đúng ngày đưa con trai đến nhà họ Lâm cầu hôn chân chính tiểu thư.

Tôi nhìn đứa con trai bất hiếu đang quỳ dưới đất, trong mắt nó đầy quyết tuyệt.

Nhưng khi quay sang nhìn Lâm Nhu Nhi bên cạnh, ánh mắt nó lại lập tức hóa thành dịu dàng.

Thần sắc này… không đúng.

Kiếp trước, khi nghe tôi cảnh cáo, nó chỉ có hoảng sợ, run rẩy, vâng dạ.

Còn bây giờ, trong nó chỉ có sự cứng rắn như kẻ đã quyết tử.

Trong khoảnh khắc, tôi chợt hiểu ra — con trai tôi cũng đã trọng sinh.

Tôi đè nén cơn sóng cuộn trào trong lòng.

“Nhà họ Cố chúng ta đời đời chỉ có một mạch, nếu người thừa kế không cưới được huyết mạch thật sự của nhà họ Lâm, thì toàn tộc sẽ không ai sống quá một tháng.”

Nghe vậy, giữa lông mày Cố Dật Vân lại hiện lên sự khinh thường cực kỳ khó chịu.

“Đủ rồi!”

Nó đột ngột đứng bật dậy, che chở Lâm Nhu Nhi đang khóc lóc phía sau.

“Mẹ, thời buổi nào rồi mà còn tin mấy chuyện mê tín vớ vẩn này?!”

Nó nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt chứa đầy oán độc chưa từng có ở kiếp trước.

“Cho dù thật có chuyện gì xảy ra, con sẽ gánh hết! Nhưng con tuyệt đối sẽ không vì một lời nguyền hão huyền mà phụ bạc Nhu Nhi!”

Ngay lập tức, Lâm Nhu Nhi hiểu ý, quỳ sụp xuống đất, vừa khóc vừa cầu xin.

“Bác gái, ba mẹ, xin hãy thành toàn cho con và Dật Vân! Con nguyện làm tất cả vì anh ấy!”

Cha mẹ họ Lâm liếc nhau, gương mặt đầy khó xử.

Mẹ Lâm thận trọng quan sát sắc mặt tôi, dè dặt mở lời:

“Bà xem… Dù gì Nhu Nhi cũng là đứa con chúng tôi nuôi hơn mười năm, hay là…”

Tôi bật cười lạnh, cắt ngang lời bà ta.

“Để một đứa con nuôi không hề có huyết mạch nhà họ Lâm gả cho con trai tôi?”

“Chẳng lẽ các người muốn trơ mắt nhìn cả nhà họ Cố chúng tôi chết không còn một ai sao?”

Một câu, khiến không khí trong phòng khách đông cứng lại.

Tiếng khóc của Lâm Nhu Nhi lập tức im bặt, sắc mặt tái mét.

Cô ta hẳn không ngờ tôi lại thẳng thừng xé bỏ lớp mặt nạ che đậy của cô ta.

Cố Dật Vân thấy vậy thì đau lòng khôn xiết, ánh mắt nhìn tôi như muốn phun lửa.

“Mẹ! Mẹ nhất định phải tàn nhẫn đến mức này sao?!”

Tôi lười nhìn chúng thêm một giây.

Kiếp trước, cái chết thê thảm trước mộ đã rút cạn tình mẫu tử cuối cùng trong tôi.

Ánh mắt tôi vượt qua bọn họ, dừng lại ở góc phòng khách — nơi Lâm Chỉ Khanh đang lặng lẽ ngồi.

Kiếp trước, chính cô con dâu bị tôi ép gả này mới là người duy nhất thật lòng đối đãi với tôi.

Cô từng lặng lẽ xoa bóp chân khi tôi đi lại khó khăn.

Cô từng vì một câu nói bâng quơ của tôi muốn ăn bánh quế hoa ở thành Nam, mà lao đi mua về trong cơn mưa lớn.

Cô thậm chí đã lấy thân hình gầy yếu của mình, chắn trước mặt tôi khi Cố Dật Vân phát điên.

Cuối cùng, lại cùng tôi chết trong tay tên súc sinh ấy.

Nghĩ đến đây, mắt tôi cay xè.

Tôi hít sâu, nuốt nghẹn nơi cổ họng, khẽ gọi:

“Chỉ Khanh, con lại đây.”

Giọng tôi nhẹ, giống như bậc trưởng bối đang gọi đứa nhỏ mà mình yêu mến.

Lâm Chỉ Khanh ngẩng đầu, ánh mắt rụt rè nhìn tôi.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tôi thấy rõ viền mắt cô cũng đỏ hoe.