“Mẹ, con không phải đang bênh vực Vương Y Y, chúng ta đưa nó về là vì…”

“Là vì đôi mắt của nó.”

“Chúng ta muốn đổi mắt cho Tiểu Ngọc.”

Nụ cười trên môi tôi cứng đờ lại, thì ra… là vì đôi mắt của tôi.

Tôi thở dài một tiếng, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Thì ra, cha mẹ ruột cũng chỉ đến thế thôi.

Nhưng không sao, vốn dĩ tôi cũng định trở về cô nhi viện, qua hôm nay là có thể đi rồi.

Tôi vẫn như trước kia tự an ủi mình rất tốt, nhưng đôi chân lại không chịu nghe lời, vô tình đá trúng chậu hoa trong góc.

Loảng xoảng một tiếng.

Xong rồi.

Mẹ nghe thấy tiếng động, vội vàng đi ra ngoài.

Vẻ mặt bà có chút phức tạp, hấp tấp hỏi tôi:

“Con nghe thấy gì rồi?”

Tôi lắc đầu, nhưng vẻ mặt không tự nhiên đã tố cáo tôi.

“Con đều biết rồi đúng không?” Giọng mẹ có phần tuyệt vọng.

Nhưng rất nhanh, bà lại điều chỉnh lại cảm xúc, lần đầu tiên nắm lấy tay tôi:

“Y Y, là mẹ không đúng, nhưng mẹ cũng hết cách rồi.”

“Em con từ nhỏ đã không có cha mẹ ruột, thật sự rất đáng thương, mẹ không thể để nó mất đi đôi mắt được.”

“Mẹ hứa với con, chỉ cần con cho nó đôi mắt, mẹ sẽ đối xử thật tốt với con, mẹ sẽ yêu con cả đời…”

Cả đời ư?

Nghe thật ngọt ngào, khoảnh khắc ấy tôi thật sự mong mình là một đứa ngốc, có thể ngốc nghếch đồng ý.

Nhưng tôi không ngốc, dùng một đôi mắt để đổi lấy tình yêu giả tạo, không đáng.

Để không đánh rắn động cỏ, tôi vẫn gật đầu.

Mẹ vui vẻ mỉm cười, ôm chặt lấy tôi vào lòng:

“Mẹ biết mà, Y Y của chúng ta ngoan nhất!”

Cả đêm, tôi không ngủ, mở to mắt, muốn đợi đến khi họ ngủ rồi lén rời đi.

Nhưng không hiểu vì sao, sau khi uống ly sữa do bà ngoại đưa tới, đầu tôi lại choáng váng.

Tôi cảm thấy không ổn, trong cơn mê man lại nghe thấy tiếng nói chuyện của mẹ và bà ngoại.

“Con gái, chẳng phải con nói gần đây Tiểu Ngọc rất xui xẻo sao? Mẹ đã nhờ người xem bát tự cho nó rồi, cao nhân nói nó mệnh mang sát khí, nhưng bát tự của Vương Y Y lại rất tốt. Cao nhân nói, có thể đổi mệnh giữa hai đứa, như vậy Tiểu Ngọc sẽ thuận lợi cả đời!”

“Nhưng mẹ ơi, nó đã đồng ý hiến mắt cho Tiểu Ngọc rồi, làm thế… có quá tàn nhẫn không?”

Nhưng giọng mẹ nhanh chóng bị em gái cắt ngang:

“Mẹ ơi, mẹ đang nói gì vậy? Mệnh mang sát khí là sao? Tiểu Ngọc sẽ chết ư?”

“Mẹ ơi, Tiểu Ngọc không muốn chết, không muốn chết! Con vẫn muốn làm con gái của mẹ! Chúng ta nghe lời bà ngoại đi, được không?”

Mẹ im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

Tôi lập tức cảm thấy có điều không ổn, muốn nói ra điều gì đó để dùng miệng quạ cứu lấy mình, nhưng đầu óc choáng váng, còn chưa kịp nói hết câu đã ngất lịm.

Lúc tôi tỉnh lại, đã nằm trên một chiếc giường lạnh toát, bên cạnh là em gái.

Chỉ khác là, em được ba mẹ vây quanh, cười rạng rỡ.

Trong khoảnh khắc đó, tôi bỗng không muốn nói gì nữa, chỉ lặng lẽ hỏi một câu cuối cùng:

“Các người, thật sự muốn đổi mệnh cho tôi sao?”

Ba mẹ không ngờ tôi tỉnh lại, giật mình, lông mày nhíu chặt.

Nhưng lời nói ra lại là: “Bắt đầu đi!”

Tôi cười.

Cái mạng quạ đen này, ai thích thì cứ lấy!

Sau một loạt nghi thức rối rắm, trên mặt ba mẹ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười mãn nguyện.

Họ ôm chặt Thẩm Tâm Ngọc, khóc nức nở:

“Tiểu Ngọc của ba mẹ, sắp khỏi rồi!”

Không ai quan tâm đến tôi, thậm chí cả việc tôi lặng lẽ rời đi cũng chẳng ai để ý, toàn bộ tình yêu và tâm tư của họ đều dành cho Thẩm Tâm Ngọc.

Trời đã về khuya, chỉ cần qua đêm nay là tôi có thể quay về.

Nhưng bên ngoài bất ngờ đổ mưa lớn, tôi nghĩ tốt nhất nên tìm chỗ trú một lát rồi đi tiếp, liền tìm một nơi kín đáo để trú mưa.

Tiếng mưa rơi tí tách khiến tôi buồn ngủ, nhưng ngay lúc chuẩn bị mơ màng chìm vào giấc ngủ, tôi lại rõ ràng nghe thấy tiếng ba mẹ.

Giọng họ mang theo sự gấp gáp:

“Vương Y Y, con ở đâu rồi? Y Y!”

“Mau ra đi, trời mưa rồi, đừng để bị ướt!”